Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Thấy cô nghi ngờ lý tưởng của mình, người đàn ông lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, nói hết ra như chậu úp cây đổ nước: "Thật ra, lúc còn sống tôi là một người rất thích xem phim kinh dị, nhưng tôi không thích nhập vai nhân vật chính, tôi thích nhập vai quái vật, tốt nhất là có thể dọa cho bọn họ khóc thét."

"Vì tôi không phải ma, nên bình thường tôi chỉ có thể kể chuyện ma cho bạn bè nghe, dọa bọn họ."

"Một năm trước, tôi gặp tai nạn xe hơi, biến thành ma. Trong lòng tôi vừa đau buồn vừa vui mừng, đau buồn vì không còn được gặp người thân, vui mừng vì có thể tùy ý dọa người."

"Nhưng những con ma già đời hơn tôi nói với tôi rằng , nếu ma quỷ cố ý quấy rối con người, sẽ bị tổn hại âm đức, dẫn đến âm sai truy bắt."

"Tôi suy nghĩ rất lâu, nếu mở nhà ma thì sẽ không có phiền phức này."

"Họ là tự nguyện đến đây để được dọa, cho dù có bị tôi dọa, họ cũng không biết tôi là ma, vậy nên không tính là tôi vi phạm quy định, he he he."

An Như Cố: "..."

Xét theo một khía cạnh nào đó, những vị khách bị dọa sợ thật sự rất đáng thương.

Người đàn ông như nhớ ra điều gì đó, khẩn cầu nói: "Những nhà ma khác đều có chủ, tôi lang thang khắp nơi, rồi đến ngôi nhà ma không chủ này. Nếu cô không muốn tôi ở lại đây, tôi sẽ đi ngay."

Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng để bảo toàn tính mạng, anh ta đứng dậy, cầm lấy giấy bút cùng những đạo cụ khác, lục trong tủ lấy ra những đạo cụ tự làm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Tuy nhiên lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói của An Như Cố: "... Hay là anh ở lại đây đi."

"Thật sao? Tôi thật sự có thể ở lại sao?" Động tác trên tay người đàn ông khựng lại, trong mắt lóe lên sự vui mừng khôn xiết.

"Đúng vậy, kỳ thật tôi đến đây cũng là muốn mở một nhà ma."

Ánh mắt An Như Cố đánh giá người đàn ông, trong lòng cảm thấy người này cũng khá thú vị, bèn nói: "Kịch bản của anh đối với tôi không đáng sợ, nhưng với người khác thì tôi không biết. Vừa hay tôi đang cần một người quản lý nhà ma, anh có muốn làm quản lý không?"

"Tôi muốn!" Người đàn ông vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Tôi nhất định sẽ quản lý nhà ma thật tốt, tôi đã xem rất nhiều phim kinh dị, cộng thêm bản thân tôi, tuyệt đối đủ kinh dị, một mình tôi có thể biến nơi này thành nhà ma nổi tiếng."

"Anh tên gì?"

Người đàn ông thành thật trả lời: "Tô Vĩ Trí."

"Ở chỗ tôi còn có một con ma, hình như cũng giống anh, rất thích dọa người. Đến lúc đó hai người gặp nhau, có lẽ sẽ trở thành bạn bè."

Tô Vĩ Trí nghe vậy có chút mong chờ, gật đầu nói: "Vâng ạ."

Những con ma khác đều cho rằng ý nghĩ của anh ta quá ấu trĩ, làm ma một năm rồi, anh ta vẫn chưa gặp được một người bạn ma nào cùng chung chí hướng, thích dọa người như mình.

"Bây giờ anh đừng ra ngoài, đợi tôi thuê lại nơi này, sau khi khai trương, anh có nhiều thời gian để quản lý."

Tô Vĩ Trí hào hứng nói: "Tôi hiểu rồi! Vậy tôi đi nghiên cứu kịch bản đây."

An Như Cố không rành về chuyện thuê mướn, nhưng may mắn là có trưởng thôn đi trước, trưởng thôn đã chạy đôn chạy đáo, giúp cô liên hệ chuyện thuê mướn.

Công viên giải trí Thiên Lạc hiện tại được sử dụng như công viên, các trò chơi hầu như đều bị bỏ hoang, cuối cùng cũng có một kẻ ngốc đến thuê, việc xét duyệt diễn ra rất nhanh chóng.

Sau khi ký hợp đồng, cô đã thuê được ngôi nhà ma.

Tiếp đó, cô đưa Chu Khoa Vũ ở tiệm sách màu đen đến nhà ma, để họ cùng nhau trao đổi kịch bản, chuẩn bị cho việc khai trương sau mười ngày nữa, còn bản thân thì làm ông chủ thảnh thơi.

Ngày hôm sau, một cặp vợ chồng trung niên đến Đạo quan. Cặp vợ chồng này ăn mặc sang trọng, quý phái, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, nhưng do vội vàng chạy đến nên tóc tai có chút rối bời.

Vừa đến Đạo quan, người vợ liền vội vàng nhờ Thương Nguyệt tìm An Như Cố, giống như có chuyện cực kỳ gấp gáp, không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa.

Sau khi đến sân sau gặp được An Như Cố, người vợ vội vàng bước đến bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng: "Cô An, tôi nghe Từ Miểu nói, cô rất giỏi, vừa có thể bắt ma, vừa có thể tìm người."

An Như Cố dừng động tác trên tay, đặt cuốn "Táng Kinh" xuống, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người vợ lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nói: "Con trai tôi mất tích rồi."

Rõ ràng là bà đã tìm hiểu kỹ, biết An Như Cố cần ảnh chụp để tìm người, không cần An Như Cố hỏi, bà liền lấy ra một tấm ảnh gia đình từ trong túi.

Không chỉ vậy, bà còn lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, đặt vào tay An Như Cố: "Cô An, trong thẻ có hai trăm vạn. Chỉ cần cô tìm được con trai tôi, thẻ này là của cô."

Trước đây, người vợ nghe nói Từ Miểu được An Như Cố chỉ điểm, đã tránh được vận đào hoa dữ, lại nghe nói con trai của Trương Linh đã thoát khỏi mối nhân duyên kiếp trước. Bà và họ là bạn tốt, biết rõ họ không cần thiết phải nói dối, cũng không phải là người sẽ nói dối bà, vì vậy bà rất tin tưởng An Như Cố.

Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày cần đến số điện thoại của một cô An, dù sao bà cũng không xui xẻo như họ.

Vậy mà hôm nay, bà lại vừa khóc vừa xin bạn bè số điện thoại và địa chỉ, sau đó chạy thẳng đến Đạo quan Xuất Vân.

Con trai đã mất tích mấy ngày rồi, cảnh sát không tìm được chút manh mối nào. Không biết tại sao bà lại có linh cảm chẳng lành, luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, con trai nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Mấy hôm trước cũng có một vị khách đến đây, nói con gái mình mất tích. Nhưng cô con gái đó chỉ là bỏ nhà đi bụi, không có nguy hiểm đến tính mạng. Chờ đến khi người mẹ đó chịu nhượng bộ, cô con gái đó sẽ tự động về nhà.

An Như Cố cứ tưởng cậu con trai này cũng bỏ nhà đi bụi, kết quả vừa nhận lấy bức ảnh, ánh mắt cô liền trở nên sắc bén.

—— Ấn đường cậu con trai của vị khách này bị hắc khí bao phủ, đen như bụi than, có dấu hiệu tử vong.

Advertisement
';
Advertisement