Tôi có một đồng nghiệp trẻ tuổi lấy một chàng trai ở nông thôn, chàng trai đó là "phượng hoàng nam", sau khi lừa hết tiền của cô ấy liền ngoại tình.
(Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ.)
Bạn trai của con gái tôi đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng, sau này chắc chắn sẽ ngoại tình, đến lúc đó con gái tôi sẽ rất thảm."
Lời nói của Tôn Tú Tri chủ yếu là chê bai bạn trai của con gái nghèo và đẹp trai. Thật ra, một số lời bà nói cũng có lý, dù sao thì dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân và tiền bạc.
"Đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Có những người trông có vẻ là người tốt, nhưng thực chất lại xấu xa, có những người trông có vẻ là người xấu, nhưng thực chất lại rất tốt bụng. Muốn biết một người có thực sự tốt hay không, thì phải tiếp xúc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn.Bà có ảnh của bạn trai con gái bà không?"
Tôn Tú Tri rất ghét bạn trai của con gái, căn bản không muốn gặp đối phương, vừa định nói không có, nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà như nhớ ra điều gì đó, liền mở điện thoại, tìm lịch sử trò chuyện với con gái.
Con gái bà từng gửi cho bà một bức ảnh của bạn trai, bạn trai trông khá đẹp trai, rất xứng đôi với con gái bà.
"Người này cũng được xem là không tệ."
An Như Cố nhận điện thoại, nhìn kỹ một chút, sau đó tính toán cẩn thận, nói: "Người này trong mệnh chỉ có sao tốt, không có sao xấu, tính tình hiền lành, kiên định nguyên tắc, chăm chỉ làm việc. Quan trọng nhất là, loại người này rất ít khi có ý nghĩ ngoại tình, rất chung thủy, điều này rất quan trọng đối với tình cảm."
"Không dễ ngoại tình?!"
"Đúng vậy."
Nghe thấy câu này, mắt Tôn Tú Tri sáng rực.
Tất cả những suy đoán trước đây của bà đều dựa trên cơ sở bạn trai sẽ trăng hoa. Nếu bạn trai của con gái không trăng hoa, sau này sẽ không ngoại tình, vậy thì quả là đối tượng không thể tốt hơn được nữa.
Bên nặng bên nhẹ trong lòng Tôn Tú Tri bắt đầu nghiêng về một phía, bà suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề quan trọng nhất - vấn đề kinh tế: "Vậy sau này nó có thể kiếm được tiền không?"
Bà không muốn con gái mình phải sống cuộc sống nghèo khổ với đối phương.
"Người này bát tự Nhật chi Tài là sao Mã, anh ta nên đang làm một công việc rất bận rộn, sẽ không giàu có gì, nhưng có thể khá giả."
Trong nháy mắt, ánh mắt Tôn Tú Tri nhìn An Như Cố tràn đầy sự sùng bái: "Đúng vậy, con gái tôi nói nó là phóng viên, quả thực rất bận rộn. Khá giả à... Vậy cũng được."
An Như Cố thấy hai người này bát tự hợp nhau như vậy, không muốn bọn họ bỏ lỡ nhau, nên lại tiếp tục nói: "Anh ta và con gái bà là nhân duyên trời định, đều là những người rất coi trọng tình cảm, bát tự rất hợp nhau. Nếu bọn họ ở bên nhau, sẽ có một trai một gái, tình cảm và cuộc sống đều rất hòa thuận, gia đình hạnh phúc. Nếu bà nhất quyết ngăn cản mối lương duyên này, thì con gái bà phải đến năm 35 tuổi mới gặp được nhân duyên tiếp theo."
35 tuổi?!
Nghe vậy, Tôn Tú Tri không khỏi hoảng sợ, nếu bà không cho bọn họ ở bên nhau, con gái bà phải đến năm 35 tuổi mới kết hôn sao?
Muộn quá rồi!
Tôn Tú Tri liên tục cảm ơn An Như Cố, trong lòng đã có dự định, khách sáo nói: "Cảm ơn đại sư, tôi đồng ý chuyện này rồi, đến lúc đó, mời cô đến dự đám cưới."
"Không cần phải mời tôi đến dự đám cưới đâu." An Như Cố trực tiếp từ chối: "Bà chỉ cần chúc phúc cho đôi trẻ là được rồi."
Tôn Tú Tri đến với vẻ mặt ủ rũ, ra về với vẻ mặt rạng rỡ.
An Như Cố nhìn bóng lưng bà ấy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, đây có thể coi là lần hiếm hoi cô se duyên cho người khác. Nên để cho khán giả xem, cô không phải là "kẻ phá hoại hạnh phúc" như lời bọn họ nói...
Không lâu sau, Thương Nguyệt dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi đến phòng nhỏ. Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp, mặc váy liền màu xanh lam, cổ đeo dây chuyền kim cương đắt tiền, cử chỉ toát lên khí chất tao nhã.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có.
Ngụy Linh Châu nhìn thấy An Như Cố đang cúi đầu đọc sách, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm.
Cô ấy đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng chưa có ai khiến cô ấy kinh diễm như vậy.
An Như Cố trước mắt có khí chất thanh tao, giống như được trời đất ưu ái, xinh đẹp đến mức không giống người thường, mà giống như tiên nữ hạ phàm.
Ngụy Linh Châu thậm chí có chút không dám quấy rầy cô đọc sách, sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy vẫn chủ động lên tiếng: "Đại sư, tôi đến tìm cô xem bói."
An Như Cố ừ một tiếng, trực tiếp cầm mã QR trên bàn lên, đưa cho Ngụy Linh Châu: "Quét mã này đi, 666 tệ."
Ngụy Linh Châu: "..."
Tiên nữ lấy mã QR ra một cách thuần thục như vậy... khiến cô ấy có chút vỡ mộng.
Không giống người bình thường chút nào.
An Như Cố không quan tâm Ngụy Linh Châu đang nghĩ gì, sau khi nhận được tiền, cô tùy ý hỏi: "Cô muốn xem gì?"
Ngụy Linh Châu mím môi, do dự một lúc rồi nói: "Tôi muốn xem nhân duyên của mình."
Cô ấy biết đây là một vị đại sư thực sự, biết rằng mình không thể che giấu bất cứ điều gì trước mặt cô, nhưng cô ấy vẫn muốn biết rõ về nhân duyên của mình.
An Như Cố nghe vậy, khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đối phương, nhìn tướng mạo của cô ấy, suy đoán bát tự, tính toán mệnh cách, bói toán tương lai.
Khi nhìn rõ điều gì đó, cô khẽ cau mày, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, trong lòng dâng lên chút chán ghét.
Người phụ nữ này xinh đẹp, ăn nói tao nhã.
Nhưng lại là kẻ thứ ba.
(Hết chương 30)