Trên cuốn vở bài tập nhanh chóng hiện ra những dòng chữ mới, như thể đang bày tỏ sự nhiệt tình của chủ nhân: 【Tôi chỉ có thể viết và vẽ thôi, nhưng tôi có thể giúp cô làm bài tập, cô học lớp mấy?】
An Như Cố trông còn trẻ, ăn mặc giản dị, toát lên vẻ trong sáng
của một người học sinh.
Hễ là học sinh thì ai mà chẳng phiền não chuyện bài tập?
Thương Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Khoa Vũ,
nếu An Như Cố siêu độ cho Chu Khoa Vũ, cô ta có thể ăn âm khí trên người Chu
Khoa Vũ.
Nhìn thấy những dòng chữ này, cô ta che miệng, không nhịn được
cười thành tiếng: "Tuy tôi không biết nhiều về thế giới này, nhưng tôi vẫn
biết một số điều cơ bản. Cậu là học sinh trung học, còn cô ấy đã tốt nghiệp đại
học rồi."
Chu Khoa Vũ: “???”
【Đại học nào?】
"Đại học Nam Thành."
Những dòng chữ trên cuốn vở bài tập nhanh chóng biến mất, như thể
chưa từng xuất hiện. Chu Khoa Vũ tuy đứng trong top đầu của lớp, nhưng chỉ xếp
hạng 50 trong toàn khối, còn kém một chút nữa mới đủ điểm vào Đại học Nam Thành.
Nụ cười trên mặt Thương Nguyệt càng sâu hơn, khuôn mặt trắng nõn
ửng hồng, đôi mắt ánh lên vẻ khao khát: "So với tôi, cậu là ma còn kém xa,
so với đại sư, cậu làm người cũng không bằng, cậu thật là kém cỏi, chi bằng ngoan
ngoãn xuống địa phủ đầu thai đi."
Chu Khoa Vũ: "..."
Hồn ma trong chiếc tủ sách đen ngồi thu mình trong góc nhỏ của
mình, không khỏi đưa tay ôm lấy bản thân.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta đi xin việc, vậy mà lại thất
bại thảm hại, còn bị sỉ nhục một trận, khiến hắn ta đột nhiên cảm thấy mình
thật vô dụng.
Lúc này, An Như Cố mới có động tĩnh.
Chu Khoa Vũ tưởng rằng cô sẽ niệm chú siêu độ cho mình, trong lòng
bỗng dâng lên nỗi buồn vô hạn, trong mắt ánh lên vẻ lưu luyến thế gian và nhớ
nhung người thân.
Thế nhưng An Như Cố không có ý niệm chú, ngược lại còn hỏi với vẻ
nghi hoặc: "Cậu thật sự không muốn đầu thai sao?"
Chu Khoa Vũ mơ hồ cảm nhận được một tia hy vọng, lập tức như người
chết đuối vớ được cọc: 【Thật sự không muốn!】
"Tại sao các người đều không muốn đầu thai?" An Như Cố
không hiểu nổi mạch não của bọn họ.
Đầu thai chuyển thế là quy luật luân hồi, tại sao những người này
lại không muốn làm người mà muốn làm quỷ?
Trên cuốn vở bài tập hiện ra dòng chữ mới: 【Uống
canh Mạnh Bà rồi sẽ mất hết ký ức, con người Chu Khoa Vũ này sẽ hoàn toàn biến
mất, chẳng khác nào c.h.ế.t lần thứ hai.】
"Cậu muốn làm quỷ đến vậy sao?"
Chu Khoa Vũ im lặng một hồi, sau khi suy nghĩ kỹ càng liền viết
trên cuốn vở bài tập: 【Theo tôi, nhược điểm của việc làm quỷ là xã
hội ma quỷ mạnh được yếu thua, không thể ở bên cạnh người thân, hơn nữa có một
số ma quỷ trông rất đáng sợ, đôi khi tôi còn bị chính mình dọa sợ.
Nhưng nếu làm quỷ, tôi sẽ có năng lực đặc biệt, thú vị hơn so với
làm người.
Hơn nữa, làm quỷ rồi tôi sẽ không bao giờ phải thi cử nữa!!!】
An Như Cố: "..."
Chu Khoa Vũ rưng rưng nước mắt viết: 【Nếu bây giờ tôi
đầu thai, sáu nghìn chín trăm ngày sau tôi lại phải tham gia kỳ thi đại học!】
An Như Cố: "..."
Hình như hắn ta cảm thấy mình nói chưa đủ, bèn nói ra từ tận đáy lòng:
【Nghe nói sau khi chết, quỷ sai sẽ đến câu hồn. Tôi do sơ suất
đã trở thành hồn ma bám vào đồ vật, vẫn luôn không gặp được quỷ sai. Nghe những
hồn ma khác nói, bây giờ địa phủ có quá nhiều việc, những quỷ sai đó không thể
tránh khỏi sơ suất, nên không đến câu hồn tôi.
Hơn nữa, địa phủ đã quá tải, việc quản lý cũng nới lỏng hơn, chỉ
cần ma quỷ không làm hại con người, có thể tạm thời lang thang ở nhân gian.
Đại sư, đừng đưa tôi xuống đó! Coi như là giảm tải cho địa phủ...】
Nghĩ đến tỷ lệ sinh ngày càng thấp, dân số trong tương lai sẽ âm,
An Như Cố phần nào hiểu được tại sao nơi đó lại quá tải.
Dưới ánh mắt mong đợi của Chu Khoa Vũ, An Như Cố gật đầu: "Cậu
có thể tạm thời ở lại nhân gian, nhưng với điều kiện là không được làm hại con
người."