Y không thể hiểu nổi, tại sao nhóm nhà khoa học được cho là rất giỏi này lại cứ nhặt đất, nhổ cỏ, bắt cá, rồi lại la hét om sòm.
Đôi tai thính của y bị tiếng la hét của họ làm cho tê liệt.
Lúc này, y thở dài, nhìn nhà sinh vật học Giáo sư Trương phía trước, có chút khó hiểu: "Ông có muốn ăn con cá này không? Con cá trắng này rất ngon, ông đúng là có mắt nhìn."
Ngay sau đó, Giáo sư Trương hét lên một tiếng chói tai nhất từ trước đến nay: "Cái gì? Ý anh là anh đã ăn nó!"
Bạch Trạch nhíu mày: "... Đã ăn rồi, cá này vẫn là do tôi thả vào nuôi."
Sắc mặt Giáo sư Trương thay đổi: "Anh đã ăn bao nhiêu?!"
Bạch Trạch bình tĩnh nói: "Chuyện này ai mà nhớ rõ? Không đếm xuể, chắc khoảng hơn nghìn con?"
Bạch Trạch Đồ tương đương với một không gian cao cấp, có thể mang theo bên mình. Ngàn năm này, y đã tiện tay thêm vào đó không ít loài.
Loại cá này rất ngon, thịt mềm, y nuôi khá nhiều.
Ai ngờ ngay sau đó, nhà khoa học này hoa mắt chóng mặt, trợn trắng mắt, như sắp ngất xỉu đến nơi.
Bạch Trạch: "???"
Đúng lúc An Như Cố làm xong việc, dùng chú ngữ Bạch Trạch dạy, vào Bạch Trạch Đồ.
Bạch Trạch thấy cô, liền đi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Nhóm người này hình như đầu óc không bình thường, tôi chỉ ăn một ít cá, cũng không phải hại mạng ông ta, ông ta vội vàng cái gì?"
Rõ ràng không có tố chất cao, tâm lý ổn định như nhóm quân nhân đầu tiên.
An Như Cố cũng có chút khó hiểu, quay đầu lại, thấy con cá lớn trong tay nhà khoa học có chút quen mắt.
Con cá này, không, nói chính xác là cá heo, tính tình cực kỳ hiền lành, được nhà khoa học ôm trong lòng, không hề giãy giụa, đôi mắt đen láy nhìn cô, giống như một đứa trẻ loài người, cực kỳ có linh tính.
Dường như biết người khác sẽ không làm hại nó.
An Như Cố: "..."
Cô lập tức hiểu ra: "Anh không hiểu biết nhiều về hiện đại, có thể không rõ. Đây là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, được gọi là nữ thần Trường Giang - cá heo vây trắng. Mức độ quý hiếm so với gấu trúc cũng không kém cạnh. Năm 2006, nó đã được tuyên bố tuyệt chủng chức năng."
Bạch Trạch chợt hiểu ra, hóa ra loài cá heo vây trắng mà đối với y rất phổ biến giờ lại hiếm đến vậy...
Giáo sư Trương biết y ăn cá heo vây trắng, rất tức giận, nhưng nghĩ lại năng lực thần bí của đối phương, cuối cùng vẫn nhịn xuống, tự an ủi mình.
Y có thể bảo tồn được nhiều cá thể như vậy, cũng coi như là một công lao lớn.
Ăn một ít động vật được bảo vệ cấp thế giới...
Không được, vẫn quá đáng ghét!
Tuy nhiên, ngay sau đó, ông ta mới phát hiện, những điều khiến ông ta kinh ngạc còn ở phía sau.
Những bất ngờ tiếp theo nối tiếp nhau, khiến mọi người không kịp hoàn hồn.
"Cá tầm Trường Giang đã được tuyên bố tuyệt chủng trước đó vậy mà vẫn còn tồn tại!?"
"Trời ơi, tôi thấy gà gô tai liêm, rõ ràng năm 2000 đã chính thức tuyên bố tuyệt chủng rồi!"
"Hươu lợn tuyệt chủng vào những năm 1970, ở nơi này vậy mà vẫn còn tồn tại cả một quần thể!"
Bạch Trạch im lặng, suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu hỏi: "Cô đã nói với tôi trước đó, loài người có thể giúp chúng tôi khai phá vùng đất này, cô nói thật sao?"
Nhóm người này lúc đầu còn bình tĩnh, tự tin, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy đáng tin cậy.
Kết quả bây giờ, ai nấy đều vì nghiên cứu mà biến mình thành người bụi bặm. Không phải đang la hét thì cũng đang trên đường la hét. Có vài người tự xưng là nhà động vật học, còn đang nghiên cứu phân.
Những người như vậy thật sự có thể giúp yêu tộc sao?
An Như Cố nhìn nhóm nhà khoa học hoàn toàn khác với trên tivi: "..."
Cô cố gắng bênh vực họ: "Những người làm nghiên cứu thường rất tập trung, tâm trí đặt vào đề tài, không có thời gian để ý đến hình tượng. Có lẽ họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vùng đất thần kỳ như vậy, kích động một chút cũng là bình thường. Anh cứ chờ thêm xem sao."
Bạch Trạch do dự: "... Vậy tôi sẽ chờ tin tốt lành."
Không lâu sau, các nhà khoa học này đã đưa ra một câu trả lời đáng hài lòng.
Người dẫn đầu kích động nhìn An Như Cố: "Thế giới này đã tách ra khỏi thế giới thực tại từ ngàn năm trước. Nó được sinh ra từ thế giới thực tại, có bóng dáng của thế giới thực tại, trọng lực, vân vân, đều giống nhau, nhưng cũng có một số điểm khác biệt."
"Ví dụ như, những loài đã tuyệt chủng do hoạt động của con người và các sự kiện khác, ở đây vẫn còn tồn tại, thậm chí quần thể còn rất lớn."
"Hơn nữa, ở đây còn có vô số động vật, thực vật và khoáng sản, tài nguyên vô cùng phong phú."
Ông ta lấy ra một tài liệu chi tiết kèm hình ảnh, chỉ vào biểu tượng trên đó, vô cùng kích động: "Cô xem, thảo nguyên này thực sự có trữ lượng đất hiếm rất phong phú!"