Nói người giống thần, vốn dĩ là một loại bất kính với thần.
An Như Cố nghe vậy nhìn bình luận, lúc này mới phát hiện ra chuyện này, nhưng không hề hoảng loạn: "Tôi cũng đã từng nghe nói về Huyền Nữ nương nương, bà ấy sáng suốt, chắc sẽ không để ý đến những chuyện này."
"Cô nói cũng đúng." Bạch Long yên tâm.
Cửu Thiên Huyền Nữ ở tiên giới nổi tiếng là chiến thần, không có mấy người đánh lại được nàng ấy. Nếu nàng ấy đến...
Khụ khụ, không phải anh đánh không lại nàng ấy, chỉ là bối phận của đối phương khá cao, anh kính già yêu trẻ, không tiện ra tay.
Lúc này, sau khi người thuyết minh trong phòng livestream nói xong câu chuyện về Cửu Thiên Huyền Nữ, trong đầu nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: "Không biết khán giả trong phòng livestream có từng nghe nói câu thần khí hữu linh chưa? Tôi nghĩ là có. Ngay cả một số đồ vật cũ dùng lâu cũng sẽ sinh ra linh tính, huống chi là loại thần khí này."
"Cửu Đỉnh không chỉ là biểu tượng quyền lực thời nhà Hạ, mà còn là cống phẩm mà người cai trị dâng lên Cửu Thiên Huyền Nữ. Nếu Cửu Đỉnh gặp Cửu Thiên Huyền Nữ, có lẽ sẽ có phản ứng."
[Oa, nếu ngày nào đó thần khí có dị động, có phải là nói Cửu Thiên Huyền Nữ đã xuất hiện! Mong chờ quá!]
[Người thuyết minh nói hài hước quá. Cảm giác Cửu Đỉnh giống như chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem, có thể nhận ra Cửu Thiên Huyền Nữ thông qua Cửu Đỉnh.]
[Tôi thú nhận đây, tôi không giả vờ nữa, tôi chính là kiếp sau của bông sen dưới chân Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Đỉnh có nghe thấy không, nghe thấy thì mau ngoan ngoãn bay đến nhà tôi!]
[Tôi còn là kiếp sau của pháp khí trên tay Cửu Thiên Huyền Nữ nữa cơ!]
[Cửu Thiên Huyền Nữ: Chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.]
An Như Cố bình tĩnh lướt qua những dòng bình luận này, đầu óc đột nhiên như bị đ.â.m một cái, những ký ức trong quá khứ bắt đầu hiện lên trong đầu.
Lúc trước khi cô tái tạo long mạch ở Bắc Kinh, đã gặp phải sự cản trở của long mạch cũ của Bắc Kinh. Cuối cùng, Cửu Đỉnh như có linh tính, chủ động dâng khói ngũ sắc, giúp cô một tay.
Đây có tính là dị động không?
Chẳng lẽ cô là Cửu Thiên Huyền Nữ?
Cô mỉm cười lắc đầu, cảm thán mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lần sau phải đến miếu Huyền Nữ Nam Thành, thắp cho Huyền Nữ nương nương một nén nhang, cầu xin bà ấy tha thứ cho suy nghĩ bất kính của mình.
Núi Thúy, phía Nam thành
Tuy là một đô thị quốc tế, nhưng sự phát triển của Nam Thành không đồng đều, rất nhiều vùng ngoại ô vẫn chưa được khai phá, vẫn giữ nguyên diện mạo ban đầu.
Núi Thúy nằm ở ngoại ô, non xanh nước biếc, cây cối xanh tươi.
"Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, sư tỷ bị đạo sĩ bắt đi rồi!"
Một con mèo hoang tinh cắm đầu cắm cổ chạy vào trong nhà gỗ, gào to.
Giữa nhà, đứng một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú. Nước da hắn rất trắng, trắng đến gần như trong suốt, nhưng lại thiếu nước, hơi bong tróc.
Hắn đang cầm bình nước hai lít, uống ừng ực, mới miễn cưỡng át đi cảm giác khô khốc trong cổ họng.
Trong lòng hắn rất buồn bực, đất liền so với đại dương đúng là kém xa, khiến hắn toàn thân khó chịu.
Nếu không phải vì đại nghiệp, hắn mới không lên bờ.
Nghe thấy lời con mèo hoang tinh, hắn không uống nước nổi nữa, ném bình nước xuống đất, đập mạnh xuống bàn.
"Cái gì?! Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Mèo hoang tinh như đưa đám, khóc lóc nói: "Sư phụ, sư tỷ bị đạo sĩ đó bắt đi rồi."
"Lại là đạo sĩ đó?"
Mèo hoang tinh gào lên: "Đúng vậy, lại là nữ đạo sĩ đó. Làm sao bây giờ! Sư tỷ chắc chắn sẽ bị lột da rút gân. À không, cô ấy không có da mặt, không rút được. Nhưng đạo sĩ cũng sẽ không tha cho cô ấy, bây giờ cô ấy đã bị đạo sĩ mê hoặc tâm trí rồi. Sư phụ, mau cứu cô ấy ra đi."
"Sao cô ấy lại bị mê hoặc tâm trí?"
Mèo hoang tinh đưa móng vuốt, cầm một chiếc điện thoại cũ màn hình vỡ nói: "Người xem thì sẽ biết."
Người đàn ông trẻ tuổi nhận lấy điện thoại, mở khung chat với yêu quái Họa Bì.
Mèo hoang: [Chị, chị mau nhân lúc đạo sĩ đó không để ý, chạy ra ngoài đi!]
Yêu quái Họa Bì: [Không được, tôi đang bận làm thuốc cho đạo sĩ đây.]
Mèo hoang: [!!! Tại sao chị lại làm thuốc cho người ta? Hơn nữa lại còn là đạo sĩ đã bắt chị đi! Là cô ta ép buộc chị sao? Chắc chắn chị đã phải chịu nhiều khổ cực.]
Yêu quái Họa Bì: [Haizz, đúng, cũng không đúng. Đạo sĩ đó không làm gì tôi cả. Con người thường nói, thời gian là con d.a.o g.i.ế.c lợn. Mặt cô ta quá đẹp, còn đẹp hơn cả hồ ly tinh. Tôi muốn có được khuôn mặt của cô ta, không thể để khuôn mặt của cô ta bị thời gian tàn phá. Bây giờ ngày nào cũng làm rất nhiều thuốc, đều đưa cho cô ta, mặt cô ta bây giờ ngày càng xinh đẹp. Hì hì, kế hoạch thành công rồi.]