Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, An Như Cố trực tiếp đưa tay ra, nhanh chóng lấy cuốn vở bài tập đã ngả vàng trong ngăn kéo ra.
Tay phải cô cầm cuốn vở bài tập, quay đầu nhìn Trương Cảnh Nguyên và người bạn cùng phòng có khuôn mặt trắng bệch: "Các cậu đã xem nội dung trong cuốn vở bài tập này chưa?"
Họ điên cuồng lắc đầu: "Thứ kỳ quái như vậy, ai dám xem chứ?"
"Tôi nhớ lúc đó cuốn vở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi, sao lại còn ở trong ký túc xá của chúng ta, chẳng lẽ cậu ta đã lén nhặt về?"
An Như Cố cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cẩn thận quan sát bìa cuốn vở bài tập trong tay, ánh mắt dừng lại trên vết m.á.u đỏ đến mức chuyển đen: "Cậu ta không thể nào nhặt cuốn vở bài tập này về được, là do cuốn vở bài tập này tự trở về."
Những người khác: "!!!"
Trời ơi, cuốn vở bài tập này mọc chân rồi!
Cô đưa tay chạm vào vết m.á.u màu đỏ nâu, phát hiện ra điều mới: "Vết m.á.u này... là m.á.u thật."
Những người khác nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, môi không còn chút máu, trong lòng kinh hãi không thôi, cảm thấy sự việc ngày càng đáng sợ.
An Như Cố quan sát cuốn vở bài tập nhiều lần, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ, cuốn vở bài tập này là thứ quan trọng nhất, nói không chừng hai người bạn cùng phòng kia đột nhiên hôn mê bất tỉnh là vì cuốn vở bài tập này.
Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, An Như Cố trước mặt mọi người, kiên quyết lật mở bìa vở, dòng chữ trên trang đầu tiên đập vào mắt tất cả mọi người.
Chữ viết của chủ nhân cuốn vở bài tập không được ngay ngắn lắm, có chút cẩu thả.
【Ngày 5 tháng 7, trời nắng đẹp.
Gửi đến những người bạn của tôi:
Năm nay tôi mười tám tuổi, là học sinh lớp mười một trường trung học số 3 Đông Phong, thành tích học tập của tôi rất tốt, phẩm chất đạo đức tốt, là lớp trưởng của lớp. Ngoại hình của tôi cũng không tệ, những người từng gặp tôi đều nói tôi trông dễ nhìn.
Tóm lại, tôi vừa có vẻ đẹp tâm hồn, vừa có vẻ đẹp ngoại hình.
Nhưng bây giờ tôi rất cô đơn, không có ai trò chuyện cùng tôi, càng không có ai chơi với tôi.
Hiện tại, tôi đang ở dưới tòa nhà ký túc xá của các bạn, mục tiêu là phòng ký túc xá của các bạn.
Tôi rất thích trò chơi gọi hồn bút tiên mà các bạn chơi, bây giờ tôi muốn chơi với các bạn một trò chơi về tình bạn. Nếu đồng ý, xin vui lòng lật sang trang hai.
Lời khuyên chân thành: Nếu không tham gia trò chơi này, bốn người các bạn đều phải xuống đây chơi với tôi.】
Mọi người thấy trên vở bài tập không có gì đáng sợ, dường như chỉ là chữ viết bình thường, bèn mạnh dạn xúm lại gần, đọc từng chữ một.
Kết quả là khi nhìn thấy dòng chữ "trò chơi gọi hồn bút tiên", bọn họ lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
"Giọng điệu này... Giống như là do con ma bút tiên mà chúng ta chơi gọi hồn viết."
"Hơn nữa, nó lại còn ở dưới tòa nhà ký túc xá của chúng ta???"
Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ trên cánh tay dựng đứng, vội vàng nói: "Tớ không chơi trò chơi của nó đâu. Nhất định không được lật sang trang hai!"
"Nhưng ý của nó là, nếu không chơi trò chơi, nó sẽ đưa cả bốn người chúng ta đi."
An Như Cố không nghe lời bọn họ, trực tiếp lật sang trang hai.
【Chúc mừng bạn đã lật sang trang hai, tôi rất vui vì bạn đồng ý tham gia trò chơi tình bạn. Ký túc xá của các bạn có tổng cộng bốn người, tôi sẽ chọn một người trong số đó làm bạn của tôi.
Trương Cảnh Nguyên, Triệu Tư Minh, Lý Chương, Tô Khải, bốn chọn một.
Bạn có thể chọn bất kỳ ai trong số bốn người, bao gồm cả bạn.
Bạn khoanh tròn vào ai, tôi sẽ đưa người đó đi, ví dụ như người bạn cùng phòng mà bạn ghét nhất.
Hiện tại, tôi đang ở trước cửa ký túc xá của các bạn.】
Những người khác: "!!!!!"
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên cơ thể bọn họ, xông thẳng lên đỉnh đầu.