"Đến lúc đó tôi dẫn tôm hùm đất rời đi, loài người nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, cầu xin tôi đừng đi. Đến lúc đó chẳng phải muốn gì được nấy sao?"
Kế Tinh: "..."
Anh trầm tư suy nghĩ.
Trước đây anh sống ở sông Tế Thủy, thường ngày ăn cá tôm theo kiểu nguyên thủy, cảm thấy tôm quá tanh, không thích ăn tôm lắm. Đến khi lên bờ, mới phát hiện ra trên đời này còn có tôm hùm đất xào cay, tôm hùm đất hấp, tôm hùm đất sốt tỏi...
Thế là anh "vả mặt" ngay.
Từ khi phát hiện ra món tôm hùm đất, anh đúng là thường xuyên ăn tôm hùm đất, lúc nào ăn cũng thấy mới mẻ, mỗi lần ăn đều có cảm nhận khác nhau.
Nếu tôm hùm đất xào cay từ nay biến mất khỏi cuộc sống của người dân cả nước...
Mảnh ghép ẩm thực của anh thiếu mất một miếng, bỗng nhiên thấy khó chịu.
"Thủ đoạn thật độc ác!"
Ông chủ lập tức đắc ý cười: "Không ai có thể không thích tôm hùm đất! Không ai có thể không ăn lần thứ hai. Hai người cũng không ngoại lệ!"
Kế Tinh muốn phản bác, nhưng lại không tiện phản bác, vì anh đúng là không phải lần đầu đến đây.
"Chẳng lẽ anh bỏ thuốc sao?"
Ông chủ lập tức cảm thấy mình bị sỉ nhục, rất tức giận: "Thịt tôm hoàn hảo nhất và tay nghề hoàn hảo nhất, tạo nên món ăn hoàn hảo nhất. Tôi mới không bỏ thuốc! Anh đừng vu khống người khác."
An Như Cố thì hơi nhướn mày: "Thật ra tôi có thể không ăn lần thứ hai."
"Cái gì? Cô có thể từ chối tôm hùm đất xào cay sao?"
Kế Tinh nhớ ra chuyện này, trên mặt hiện lên nụ cười: "Cô ấy ngay cả tích cốc cũng làm được, huống chi là tôm hùm đất xào cay, không phải ai cũng thích ăn tôm hùm đất như vậy đâu."
An Như Cố bình tĩnh nói: "Đúng vậy, ngoài tôi ra, còn có một số người căn bản không thích ăn tôm hùm đất. Tôm hùm đất xào cay anh làm đúng là ngon, nhưng chưa ngon đến mức khiến người ta mê mẩn, không thể dựa vào thứ này để khống chế người khác, chắc chắn không thể thống trị thế giới. Anh vẫn nên từ bỏ ý định này đi."
Ông chủ như bị sét đánh: "Tay nghề của tôi kém như vậy sao?"
Kế Tinh vỗ ngực, đảm bảo: "Chuyện nấu nướng phải xem thiên phú, thần bếp ở đây, anh giao tay nghề làm tôm hùm đất cho tôi, tôi nghiên cứu vài ngày, biết đâu có thể tinh thông hơn, nâng cao hương vị của tôm hùm đất lên vài bậc!"
"Đến lúc đó, anh có thể thống trị thế giới rồi!"
Ông chủ đột nhiên mở to mắt: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tôi chưa bao giờ nói dối."
Ông chủ vừa định đồng ý, nhưng nghĩ lại, liền lắc đầu nói: "Không, loài người xảo quyệt như vậy, anh nhất định đang lừa tôi."
"Tôi không phải loài người, tôi là rồng. Vừa nãy anh không phải còn nói rồng rất lợi hại sao, rồng ở đây, anh không nhận ra sao?"
Ông chủ trừng to mắt, không thể tin nổi nói: "Cái gì? Anh là rồng!"
Rồng là chúa tể sông hồ biển cả, là thần minh chung của các loài sinh vật dưới nước. Đối với tôm hùm đất, rồng lại càng có ý nghĩa phi phàm.
Chúng thường được gọi là tiểu long, nhưng rốt cuộc không phải là rồng, vì vậy vô cùng hy vọng trở thành rồng thật sự.
Trong mắt tôm hùm đất, rồng giống như mặt trăng trên trời cao vời vợi.
"Đương nhiên rồi." Kế Tinh tâm niệm vừa động, trên đầu xuất hiện cặp sừng rồng trắng tinh, trông tròn trịa sáng bóng, chắc chắn sờ vào rất thích.
Ông chủ lập tức hét lên, trời ơi, anh ta lại được nhìn thấy rồng!
Lần này không cần Kế Tinh nói, anh ta đã lập tức khai hết bí quyết làm tôm hùm đất.
An Như Cố: "..."
Cô nhìn Kế Tinh không tốn một binh một tốt đã lừa được bí quyết, im lặng không nói.
Anh trước đây rất ngây thơ, ngây thơ đến mức bị Long Vương Đông Hải lừa sống trong hang động tối tăm, bây giờ đã hư hỏng rồi.
Nếu tôm hùm đất biết An Như Cố nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ lập tức phản bác, đây là rồng đấy! Bị lừa cũng không sao.
An Như Cố thấy con yêu quái này không còn ý định phản kháng, liền xé lá bùa Định Thân xuống, lạnh giọng nói: "Ai xúi giục anh?"
Tuy rằng phương pháp này nhìn bằng mắt thường sẽ không thành công, nhưng ý đồ bên trong khiến người ta phải quan tâm.
Những con yêu quái này lại muốn thống trị thế giới!
Tôm hùm đất tinh biết được thân phận của họ, đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều: "Là sư phụ dạy."
"Ông ta còn dạy ai nữa?"
"Để tôi nghĩ xem, ông ta bảo hồ ly tinh giỏi hút tinh khí của người đi tìm đàn ông hút tinh khí, bảo cá chép giỏi hút vận may đi hút vận may của người khác."
"Khoan đã, hình như còn có một con thỏ, con thỏ đó hơi ngốc, lại không có năng lực mạnh mẽ. Vì vậy, sư phụ không quản nó, cảm thấy nó vô dụng, bảo nó tự lăn xuống núi báo ân."
Tôm hùm đất tinh đắc ý nói: "Tôi cũng không có năng lực mạnh mẽ, nhưng rất thông minh, lại còn rất giỏi nấu ăn, vì vậy sư phụ bảo tôi dùng tôm hùm đất chinh phục thế giới."