Cô là đại sư phong thủy, chứ có phải cảnh sát đâu!
Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì không thể nói chuyện riêng sao?
Cần gì phải làm cha anh ta mất mặt trước hàng triệu khán giả trong và ngoài nước như vậy! Thật quá đáng!
Anh ta cũng hết hứng thú xem bói, không còn nhiệt tình và lịch sự như lúc trước, trở nên xa cách: "Nếu cha tôi có chuyện, hôm nay không xem nữa, tạm biệt!"
Anh ta giơ tay lên, chuẩn bị tắt livestream.
Hai cha con đạt được sự nhất trí đáng kinh ngạc, khiến khán giả trong phòng livestream ngơ ngác.
[Anh không muốn xem thì để tôi xem, con sắp thèm đến khóc rồi.]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy người hữu duyên lại không hợp tác như vậy, nói chuyện một hồi lại còn giận dỗi. Thật khó mà không nghi ngờ có uẩn khúc gì đó.]
[Thêm một phiếu, bình thường streamer nói chuyện rất kiềm chế và nhẹ nhàng, chưa bao giờ ăn nói tục tĩu, bây giờ lại nói 'không làm chuyện trái lương tâm thì chẳng sợ ma gõ cửa', xem ra nghiêm trọng lắm!]
[Anh ta cuống rồi, anh ta cuống rồi!]
An Như Cố liếc nhìn anh ta, thấy anh ta bênh vực cha mình như vậy, trầm ngâm một lát. Trước khi anh ta tắt livestream, cô nói: "Năm cha anh hai mươi tuổi, nhờ buôn bán đồ da mà tích lũy được số vốn ban đầu, đúng không?"
Phù Sinh Nhược Mộng sững người, buông tay khỏi chuột.
Sau khi cha anh ta phát đạt, có rất nhiều người đến phỏng vấn ông ta. Không giống như những doanh nhân khác, thích phóng đại những khó khăn trước đây để người khác thấy mình nghị lực. Ông ta không quan tâm đến hình tượng, hoàn toàn không nhắc đến chuyện cũ.
Chỉ có những người thân thiết như họ mới biết chuyện này.
Anh ta suy nghĩ một chút, vẫn chưa tắt livestream, gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Sau đó cùng năm, cha anh gặp mẹ anh. Gia đình mẹ anh giàu có, nhà làm chủ một nhà máy. Sau khi kết hôn, cha anh tiếp quản nhà máy của gia đình vợ. Đúng không?"
"Đúng." Phù Sinh Nhược Mộng không cần suy nghĩ.
[Trời ơi, đây chẳng phải là kiểu đàn ông 'ăn bám vợ' sao?]
[Không đến mức, không đến mức, nhiều người 'ăn bám vợ' vừa kém cỏi vừa bòn rút, đàn ông 'phượng hoàng nam' nhà ai mà có thể phát triển gia đình giàu có như vậy? Đây rõ ràng là 'cổ phiếu tiềm năng' được không!]
[Thêm một phiếu, mẹ anh ta thật sự biết chọn chồng, ông bà ngoại anh ta cũng thật sự biết chọn con rể.]
Phù Sinh Nhược Mộng liếc thấy bình luận nói cha anh ta là 'phượng hoàng nam', nhíu mày khó chịu: "'Phượng hoàng nam'? Không phải đâu."
"Ông ngoại và ông nội tôi từng là hàng xóm, vì vậy bố mẹ tôi quen nhau từ nhỏ. Ông ngoại tôi cũng không giàu có như mọi người tưởng tượng, chỉ là nhà có một nhà máy nhỏ thôi, lúc đó tình hình kinh doanh còn rất kém."
"Sau khi kết hôn, ông ngoại tôi tuổi đã cao, không quản lý nhà máy được nữa, nên giao nhà máy cho bố tôi."
"Bố tôi chỉ mất sáu năm đã mở rộng quy mô nhà máy nhỏ lên gấp nhiều lần, sau đó càng làm càng tốt, mọi người không thấy năng lực của ông ấy sao?"
An Như Cố thấy anh ta bênh vực danh dự của cha mình như vậy, ánh mắt thay đổi, đột nhiên nói một câu: "Năm đó, mẹ anh qua đời, đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy nhắc đến mẹ, Phù Sinh Nhược Mộng có cảm giác xa lạ như từ kiếp trước. Anh ta khá chín chắn, năm sáu tuổi đã rất thông minh, ấn tượng về mẹ rất sâu đậm, đến bây giờ vẫn chưa quên được.
Trong ký ức của anh ta, mẹ anh xinh đẹp dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, làm việc rất chăm chỉ, là cánh tay đắc lực của cha. Trong thời kỳ sự nghiệp của cha đang phát triển, mẹ anh rất vất vả, đi khắp nơi bàn chuyện làm ăn, kết quả là đột tử.
Mặc dù cha anh ta có người tình, nhưng vẫn chưa tái hôn, chứng tỏ cha anh ta vẫn rất yêu mẹ!
Đáng tiếc mẹ anh ta mất sớm, không được nhìn thấy sự nghiệp huy hoàng của cha anh ta ngày hôm nay, cũng không được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý.
Anh ta thở dài, trong lòng vô cùng tiếc nuối: "... Đúng vậy."
Trong lúc tiếc nuối, anh ta lấy lại tinh thần, nhận ra có gì đó không đúng: "— Cô đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?"
Mẹ anh ta đã rời khỏi cuộc sống của anh ta rồi, tại sao lại đột nhiên nhắc đến bà?
Chưa kịp để An Như Cố lên tiếng, bên cạnh đã vang lên giọng nói giận dữ của người đàn ông: "Tôi tặng cô một câu, giữ mồm giữ miệng cho tốt. Nếu không thì cô biết hậu quả đấy!"
(*trong tiếng trung ngôi 2 nam nữ gì cũng đều là你)
Phù Sinh Nhược Mộng tưởng cha đang mắng mình, mím môi, không nói nữa.
Trong lòng An Như Cố thì hiểu rất rõ, ông ta đang nói với mình.
"Tôi cũng tặng ông một câu, ông đã lấy đi nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải trả lại thôi."
Trương Viễn Phàm thấy cô không chịu khuất phục, mềm nắn không ăn, cứng rắn không chịu, tức giận đến mức mắt đỏ hoe, trực tiếp đi đến bên máy tính, ra vẻ chuẩn bị xé rách mặt, trực tiếp cúp máy.