Để bày tỏ lòng cảm kích, cảm ơn hắn đã thấu hiểu cho ta.
hắn lại nhỏ giọng nói: "Quà của nàng sắp đến rồi."
Không lâu sau, người của hoàng cung đến.
"Thánh chỉ đến.
Triệu phu nhân Trần thị, dung mạo đoan trang, phẩm hạnh thanh cao, ôn nhu hiền thục, huệ chất lan tâm, xứng đáng được ban ân điển. Nay đặc biệt sắc phong làm Giai Quế Quận phu nhân, khâm thử."
Ta ngẩn người ra một lúc lâu, trong lòng trào dâng xúc động.
Ta vậy mà được phong làm cáo mệnh phu nhân!
"A Mãn, đây là thứ vi phu cùng nàng tự mình giành lấy, nàng có hài lòng không?"
Các vị phu nhân trong sảnh đường ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.
Nghe nói đêm đó về phủ, các vị phu nhân đều đem chuyện này ra để "dạy dỗ" phu quân nhà mình.
Cũng có người không phục, cãi lại phu nhân.
"Ngươi chê ta không kiếm được cáo mệnh phu nhân cho ngươi, sao ngươi không học Trần A Mãn làm việc đại nghĩa kia?"
Ngày tháng trôi qua, dần dần, kinh thành không còn ai nói xấu ta nữa.
Nhưng trong dân gian lại có không ít lời đồn đại về Triệu Trạch Kế.
"Bên ngoài người ta đồn đại về Hầu gia những chuyện khó nghe lắm ạ."
Triệu Trạch Kế nhướn mày: "Khó nghe thế nào? Kể ta nghe thử xem?"
"Họ, họ nói Hầu gia từng tình nguyện làm thông phòng cho phu nhân."
"Còn nói Hầu gia là người sợ thê tử."
"Nói Hầu gia mất hết mặt mũi."
Sắc mặt Triệu Trạch Kế vẫn bình thản như nước.
"Phu nhân đã từng nghe thấy chưa?"
"Hình như là chưa."
"Vậy thì cứ để họ đồn đại đi, đồn đại đến tai phu nhân."
Nếu không phải ta đang đứng ở hành lang chơi trò bắt cá với Thụy Nhi, ta nhất định không nghe được cuộc đối thoại này.
Quả nhiên, buổi tối Triệu Trạch Kế liền đến phòng ta với vẻ mặt buồn bã, ủ rũ.
Ta cố nhịn cười: "Hầu gia làm sao vậy?"
"Ta mất hết mặt mũi rồi, đêm nay nàng phải an ủi ta thật tốt đấy."
"Lời đồn đại về ta, nàng đã nghe thấy hết rồi chứ?"
Ta mím môi, gật đầu.
Thụy Nhi ném con ngựa gỗ nhỏ trong tay xuống đất.
"Không được! Mẫu thân hôm nay đã hứa là sẽ ngủ với con rồi."
"Phụ thân đi ra ngoài!"
Triệu Trạch Kế nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu khốn kiếp, ngươi luôn làm hỏng việc tốt của ta."
Lợi dụng "tâm trạng không tốt" hôm nay của hắn, Triệu Trạch Kế mạnh dạn ném Thụy Nhi ra khỏi phòng.
"Tiểu Cố, đưa hắn ngủ đến với bà nội đi."
Thụy Nhi không chịu yên phận, lại chuẩn bị đi vào.
Triệu Trạch Kế cúi xuống thầm nói gì đó vào tai nhóc. Thụy Nhi vừa nghe xong lập tức mỉm cười bỏ chạy.
"Phụ thân cố gắng lên nhé. Thụy Nhi đang chờ đấy."
Ta bật cười: "Chàng nói gì vậy?"
Hắn ôm ta vào lòng.
"Ta bảo mẫu thân muốn sinh muội muội cho Thụy Nhi."
"A Mãn đừng giận, ta chỉ lừa con thôi, ta sẽ không để nàng sinh nở thêm nữa."
"Nữ. Hân sinh con là một lần bước qua quỷ môn quan, ta không muốn nàng phải chịu khổ thêm nữa, chúng ta có Thụy Nhi là đủ rồi."
Thụy Nhi đáng thương, lại bị phụ thân lừa một lần nữa.
Ánh trăng sáng trong vắt xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào căn phòng.
Căn phòng ngập tràn hạnh phúc.