Thư Tình Trao Nhầm

1.

Tôi đã nhận ba mươi triệu từ Thái tử gia Bắc Kinh, hứa sẽ giúp anh ấy tác hợp với chị gái tôi.

Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy chị tôi ép anh chàng vệ sĩ vào góc tường, tôi không khỏi cúi xuống nhìn lại thông tin chuyển khoản trên điện thoại.

Thẩm Quan là Thái tử gia của Bắc Kinh, có quyền có thế, hào phóng và còn từng được công nhận là mỹ nam tuyệt sắc.

Nhất là sau khi anh ấy đưa tôi ba mươi triệu, tôi càng cảm thấy anh và chị gái tôi là một đôi trời sinh.

Lại nhìn sang anh chàng vệ sĩ Kỳ Niên đang bị chị tôi ép buộc, tôi không tự chủ bắt đầu so sánh hai người.

Kỳ Niên từ nhỏ đã ở bên cạnh chị tôi, có thể xem như là tình thanh mai trúc mã.

Nhưng anh ta là một kẻ "trà xanh," để không cho tôi có thời gian tiếp cận chị ấy, anh ta thường xuyên chọc phá và nói xấu tôi trước mặt chị.

Hơn nữa, anh ta còn hay giả vờ e thẹn, chị tôi đã tỏ tình đến lần thứ tám trăm, vậy mà lần nào anh ta cũng đều đỏ mặt, từ chối bằng lý do không xứng với chị ấy.

Thật chẳng so được với Thẩm Quan!

Nhìn chị tôi tức giận vì Kỳ Niên lại chạy trốn, rồi lại nhìn con số ba mươi triệu trong tài khoản, tôi hạ quyết tâm: Nhất định phải tác hợp Thẩm Quan với chị tôi!

2.

Nhân lúc Kỳ Niên đang tránh mặt chị tôi, tôi mang những món quà Thẩm Quan tặng đặt vào phòng chị.

Sau đó kéo chị ngồi xuống, vờ như vô tình hỏi: "Dạo này Kỳ Niên lười biếng quá hả chị? Mấy ngày rồi em không có thấy anh ta."

Chị tôi lườm tôi, mặt mày khó chịu: "Anh ấy dạo này cứ tránh mặt chị."

Cảm nhận được sự không vui của chị, trong lòng tôi mừng thầm, liền bắt đầu nói xấu Kỳ Niên: "Em thấy anh ta không phải người tốt đâu, một bên không cho người khác đến gần chị, một bên lại từ chối chị, rõ ràng là câu dẫn chị mà!"

Lúc nói mấy lời này, tôi hết sức thản nhiên không hề cắn rứt lương tâm, vì sự thật là như thế mà.

Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Niên luôn đổ lỗi cho tôi, làm chị tôi tức giận để anh ta có thể một mình ở bên chị ấy.

Nên tôi chỉ nói xấu sau lưng anh ta một chút là hoàn toàn hợp lý!

Chị tôi vò đầu bứt tóc, bực bội: "Chị thật sự nghĩ kiếp trước tên này chắc chắn mang họ Giang*, cứ câu là chị dính."

(Họ Giang có thể là chơi chữ, tạo sự hài hước)

Tôi nhịn cười, cố giữ vẻ nghiêm túc: "Em thấy chị nên tìm hiểu thêm người khác, lỡ đâu có người tốt hơn anh ta cả ngàn lần thì sao?"

Nói xong, tôi đưa ảnh của Thẩm Quan cho chị xem.

Chị nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi: "Nhưng Kỳ Niên có cơ bụng."

Tôi lập tức lấy ảnh cơ bụng của Thẩm Quan ra: "Anh ấy cũng có!"

Chị tôi: "Kỳ Niên tính cách tốt, còn người này trông lạnh lùng quá."

Tôi liền đưa ảnh Thẩm Quan cười: "Một chút cũng không lạnh!"

Chị tôi: "Chị không thích người giàu hơn chị."

Tôi: "..."

Điều này thì bó tay thật.

Dù Thẩm Quan có quyên nửa gia sản cũng vẫn giàu hơn nhà chúng tôi mà.

Tôi cố gắng thuyết phục:

"Nhưng anh ấy không có bất kỳ khuyết điểm nào, còn Kỳ Niên thì là một tên 'trà xanh' đấy chị à…"

Chưa nói hết câu, chị tôi đã mặt lạnh nhìn tôi: "Em dám mắng Kỳ Niên."

Chị ấy chỉ ra cửa: "Em cút ra ngoài."

Chưa đợi tôi phản ứng, chị đã đuổi tôi ra khỏi phòng.

Nhìn ảnh Thẩm Quan trong điện thoại, tôi thực sự muốn khóc mà.

Nếu không tác hợp được, liệu Thẩm Quan có bắt tôi trả lại tiền không đây?

┭┮﹏┭┮

3.

Vì để chị gái bớt giận tôi đã phải kiềm lòng, làm chuyện trái với lương tâm mình là khen Kỳ Niên suốt ba tiếng đồng hồ.

Không uổng công tôi, rất may chị gái đã hết giận và đồng ý đi ăn với Thẩm Quan.

Trong bữa ăn, chị và Thẩm Quan trò chuyện rất vui vẻ, đến lúc rời đi còn trao đổi cả liên lạc.

Tôi mừng thầm, có vẻ không phải là không có cơ hội.

Đến mức này thì chắc không phải trả lại ba mươi triệu rồi hí hí.

Ôi chao!

Có lẽ vì mọi chuyện tiến triển tốt, sau bữa ăn, Thẩm Quan còn đưa quà cho tôi và lại chuyển thêm một khoản tiền nữa.

Mặt tôi đỏ bừng vì kích động, đ.ấ.m tay lên n.g.ự.c cam đoan với anh ấy: “Anh cứ yên tâm, cửa nhà chúng tôi chắc chắn sẽ mở rộng chào đón anh!”

Thẩm Quan vui vẻ, lại chuyển thêm cho tôi một khoản.

Tôi ôm đống quà về nhà, đưa cho chị và lấy ra một phong bì màu hồng: “Cái này quan trọng nhất, chị nhất định phải xem đấy!”

Vì Kỳ Niên trốn đi mấy ngày nay cuối cùng cũng quay về, nên tâm trạng chị tôi hôm nay tốt một cách kỳ lạ.

Chị lấy phong bì từ tay tôi, mở ra nhìn vài dòng rồi cau mày nhìn tôi: “Ôn Chiếu, em không biết đọc à?”

Tôi ngơ ngác.

Chưa kịp mở miệng hỏi, Kỳ Niên đã đẩy cửa bước vào.

Anh ta liếc qua lá thư tình trong tay chị rồi quay đi nhìn chỗ khác.

Chị tôi giơ lá thư trước mặt anh ta: “Kỳ Niên, anh biết đây là cái gì không?”

Kỳ Niên gật đầu.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Kỳ Niên, chị tôi cười lạnh.

Tôi rụt rè giơ tay hỏi: “Chị, sao chị lại nói em không biết chữ?”

Chẳng lẽ Thẩm Quan viết gì đó không nên viết sao?

Nhưng chuyện này đâu liên quan đến tôi, chẳng lẽ tôi phải mở ra kiểm tra trước thư tình của người khác sao???

Như thế thật là không được mà.

Chị hừ một tiếng, nhét quà vào tay tôi: “Đi đi, giống hệt người mắc bệnh.”

Nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mặt, tôi chỉ biết tròn mắt:

“Sao chị lại như vậy?”

Tôi thật sự thấy tức giận mà, mất bao nhiêu công sức!

Từ giờ trở đi, tôi quyết định chỉ đưa thư tình cho chị, còn quà thì giữ lại cho mình.

Đây coi như là bù đắp tinh thần xứng đáng cho tôi!

4.

Nhưng từ khi tôi bắt đầu làm như vậy, chị tôi dường như càng không có thiện cảm với Thẩm Quan.

Không biết có phải do cái tên trà xanh Kỳ Niên lại nói gì đó không, mà chị ấy suốt ngày mắng tôi là đầu óc và tam quan (thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan) đều có vấn đề.

o(╥﹏╥)o

Thẩm Quan bên kia lại đang nóng lòng, ngày nào cũng giục tôi hỏi tình hình tiến triển đến đâu.

Tôi chỉ đành căng thẳng chịu áp lực, tiếp tục nói tốt cho anh ấy trước mặt chị.

Thế là, tôi tranh thủ lúc đêm khuya, lén lút mò vào ban công phòng chị gái.

Qua rèm cửa, tôi thấy Kỳ Niên đang nhìn mấy món quà tôi đưa vào phòng, rồi quay sang nói với chị:

"Anh ta đúng là phù hợp với em hơn, rất tốt mà.

"Dù chưa hiểu sở thích của em lắm, vẫn tặng toàn những thứ em không thích, nhưng anh tin là, lâu dần anh ta sẽ hiểu em hơn cả anh.

"Thật sự là rất tốt."

Trời ơi đúng là hương vị "trà xanh" nồng nặc đến mức tôi bị nghẹt mũi luôn!

Nhưng đúng là chị tôi rất thích cái trò này của Kỳ Niên, chỉ cần thấy anh ta có chút ghen tuông là chị bị mê hoặc đến mất hồn mất vía.

Chị nhẹ nhàng đẩy Kỳ Niên, dồn anh ta vào góc tường: "Anh ghen à?"

Mắt Kỳ Niên đỏ lên, lại làm bộ kiên cường: "Không đâu, anh chỉ vui thay cho em thôi."

Nụ cười trên môi chị càng lúc càng rạng rỡ.

Rồi…hmm.

Tôi vội vàng chuồn khỏi hiện trường.

Sau đó, tôi chán nản ngồi thụp xuống đất.

Xong thật rồi.

Cái tay trà xanh Kỳ Niên này đúng là trình độ quá cao mà.

Kế hoạch tác hợp của tôi hình như sắp thất bại thật rồi.

Advertisement
';
Advertisement