“Chị Thu, sao chị đứng ngây ra vậy, mau đi thôi…”
Khi Thu Trân còn đang nhìn chăm chăm Diệp Phong thì Hàn Phi Phi và Tôn Vũ Hào đã hoàn hồn. Họ hoảng sợ, kéo Thu Mộc Trân chạy ra ngoài.
Cuối cùng cô cũng bị hai người Hàn Phi Phi kéo đi.
Lúc này, bên trong đại sảnh của nhà hàng, Diệp Phong vẫn đứng điềm nhiên.
Anh đút hai tay trong túi áo, đứng sừng sững ở đó, miệng nở nụ cười nhạt, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi.
“Đúng là điếc không sợ súng…”
“Có lẽ cậu ta không biết hôm nay đã chọc giận ai?”
“Lại còn dám cười?”
“Không điên thì cũng là đồ đần!”
Bên trong nhà hàng, những người trước đó đi ăn thấy Diệp Phong với bộ dạng bất cần bèn lắc đầu cảm thán. Ánh mắt họ nhìn Diệp Phong không khác gì nhìn một kẻ ngốc.
Dù sao trong mắt họ, Diệp Phong cũng là người đang khiêu khích Thịnh Thiên. Nên chắc chắn anh là một kẻ ngu không biết lượng sức mình.
Dù anh có sức mạnh nhưng cũng chỉ là một con người.
Còn sau lưng Thịnh Thiên là một thế lực khủng khiếp.
“Người thanh niên, chán sống rồi phải không?”
“Còn không mau chạy đi?”
“Đó là Thịnh Thiên đấy, ông chủ của tập đoàn giải trí Thịnh Thiên, cả vùng đất này là địa bàn của ông ta”.
“Phía sau còn có Trần Thiên Ngạo, một thằng rể như cậu không đấu lại nổi bọn họ đâu”.
Trong đám đông vẫn còn vài người nhiệt tình, lo lắng khuyên can Diệp Phong.
Vừa rồi mọi người cũng đã biết được thân phận của Diệp Phong qua lời nói của Hàn Phi Phi. Một cậu thanh niên nhà quê nghèo kiết xác trở thành rể thành phố. Loại người này, đấu với Thịnh Thiên chẳng khác đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng Diệp Phong chỉ cười: “Mọi người đừng lo lắng, một ông Thịnh Thiên thôi mà, họ làm gì được tôi”.
“Trời!”
“Cậu nhóc còn đứng đó mà giả bộ ngầu”.
“Xử nó đi!”
“Đánh chết thì thôi…”
Rõ ràng Thịnh Thiên điên máu lắm. Ông ta bò dậy, tức giận gầm lên với Diệp Phong.
Dưới mệnh lệnh của Thịnh Thiên, mấy chục người đàn ông nhanh chóng vung gậy, nhào tới Diệp Phong như ong vỡ tổ.
“Cậu nhóc, cẩn thận!”
Đám đông nhìn thấy vậy thì sợ tới mức tái mặt. Không ít người kinh hãi lùi lại. Một người đàn ông lo lắng hô lên.
Lúc này Diệp Phong chỉ lắc đầu khẽ cười. Điệu cười ánh lên vẻ khinh thường.
Ngay sau đó, Diệp Phong nhảy lên, một cú đá xoáy đẹp mắt, tư thế giống như đại bàng tung cánh với thủ pháp vô cùng dứt khoát và quyết liệt.
Ầm ầm ầm…
Trong chớp mắt, đám đàn ông vây quanh Diệp Phong lần lượt bị đá bật ra, nằm sạp dưới đất rên rỉ.
“Ôi trời…”
Đám đông há mồm trợn mắt.
“Mẹ…mẹ kiếp”
“Mạnh vậy sao?”
Những ông chú nằm bẹp dí dưới đất, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.
Nào ngờ vừa rồi bao nhiêu người như vậy, trong nháy mắt đã bị một người đàn ông gầy gò hạ gục.
Cảnh tượng vừa rồi giống như phim ảnh vậy. Tất cả mọi người có mặt đều không dám tin, những hình ảnh chỉ có trong phim ảnh bỗng hiện ra ngay trước mắt.
“Trời ạ…”
“Đây có còn là người không?”
“Là siêu nhân rồi!”
“Ôi trời ơi, mạnh quá”.
Nhiều người sợ đái cả ra quần, tất cả đều thất thanh.
Người đàn ông vừa nãy khuyên can Diệp Phong cũng á khẩu, đứng ngây như phỗng, rõ ràng là người đó đã bị sức mạnh của Diệp Phong dọa hết hồn.
Thịnh Thiên thấy vậy thì tái mặt sau đó trở nên tối sầm.
Nhưng Thịnh Thiên dù gì cũng là người từng trải nên ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Diệp Phong và cười lạnh lùng: “Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy?”
“Hóa ra là con nhà có võ, hơi xem nhẹ rồi”.
Thịnh Thiên cười dữ tợn, sau đó lật ghế lại, ngồi xuống.
Ông ta châm điếu thuốc, lắc đầu cười: “Nhưng người trẻ à, bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi, xã hội của công nghệ, hỏa tiễn phóng cả ra ngoài vũ trụ rồi đấy”.
“Chân tay dù cứng nhưng có cứng bằng súng đạn không?”
“Thân thủ dù nhanh, có nhanh bằng đạn pháo không?”
Thịnh Thiên cười lạnh lùng. Lúc này, có ba bóng hình đột nhiên xuất hiện ở trên lầu và nhanh chóng đi tới trước mặt Thịnh Thiên.
Ngay sau đó, tiếng kéo cò vang lên, ba họng súng đen xì chĩa thẳng về phía Diệp Phong giữa đại sảnh.
“Á…á…”
“Nổ súng rồi…”
“Sắp xảy ra án mạng rồi…”
Khoảnh khắc thuộc hạ của Thịnh Thiên rút súng ra, cả hiện trường rúng động.
Đám đông vây quanh la hét vì sợ hãi, mặt ai nấy đều trắng bệch, vô cùng hãi hùng, và chạy tán loạn khắp nơi để trốn.
Lúc này nụ cười của Diệp Phong cũng đã tắt.
Rõ ràng là Diệp Phong cũng không ngờ Thịnh Thiên dám đụng đến súng.
Lần đầu tiên, đôi mắt Diệp Phong ánh lên sự giết chóc.
Bao năm qua, thứ anh hận nhất chính là người khác uy hiếp tính mạng mình.
Rõ ràng bây giờ có kẻ đã làm vậy.
“Người trẻ à, sao lại im lặng thế?”
“Ngông tiếp đi!”
“Vừa rồi không phải sống ảo tỏ ra ngầu lắm sao?”
“Sao giờ lại nhát thế?”
“Nói đi chứ!”