“Thịnh Thiên đỉnh thật, nhưng anh Hào cũng không kém cạnh gì mà. Còn nhớ ở buổi tiệc thượng lưu ở Giang Hải vào năm ngoái, anh Hào ngồi cùng bàn và uống rượu với Thịnh Thiên nữa kia”, Vương Hạo nhìn về phía Tôn Vũ Hào, vừa nói vừa bật ngón cái với đối phương.
“Ôi, anh Hào lợi hại đến thế ạ?”, Hàn Phi Phi ngạc nhiên òa lên.
Thu Mộc Trân cũng hơi bất ngờ. Cô biết Tôn Vũ Hào có gia thế không tầm thường, nhưng không ngờ lại đến mức như vậy, còn ngồi uống rượu cùng vị tai to mặt lớn như Thịnh Thiên.
Nhưng Tôn Vũ Hào liền vội vã xua tay, khiêm tốn đáp: “Cậu đừng nói thế, so với chú Thịnh Thiên thì anh chỉ là hậu bối thôi. Có thể tham gia buổi tiệc ấy cũng là nhờ danh tiếng của bố anh. Khi ấy chú Thịnh kính rượu bố, anh đây chỉ là đi cùng bố mà thôi”.
Tôn Vũ Hào đúng là rất giỏi ăn nói.
Nghe qua có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất là đang khoe khoang.
Tôn Vũ Hào nói Thịnh Thiên còn phải kính rượu bố anh ta, chính là muốn khoe với đám người Thu Mộc Trân về xuất thân danh giá của mình, hoàn toàn không thua kém gì nhà Thịnh Thiên.
Trong lúc họ đang rôm rả chuyện trò, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Một người tiến vào ngay sau đó.
“Hửm?”
“Là tên tôm tép nào cả gan làm mất hứng của anh Hào?”
Thấy người xông vào ăn mặc bần hàn, Vương Hạo lập tức cáu kỉnh quát mắng.
“Hở, Diệp Phong?”, Thu Mộc Trân hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Diệp Phong có thể tìm đến nơi này.
“Vãi, là anh à!”
“Đúng là dai như đỉa”, Hàn Phi Phi tỏ ý ghét bỏ, lạnh lùng nói.
“Hửm? Mọi người quen nhau à?”, Vương Hạo ngơ ngác hỏi.
“Không quen. Hạng tép riu này làm sao xứng để chúng tôi quen biết chứ?”, Hàn Phi Phi khinh bỉ đáp.
Thu Mộc Trân nhìn sang Hàn Phi Phi với vẻ tức giận: “Phi Phi, ăn nói kiểu gì vậy? Vô lễ quá đấy”.
Không để ý đến lời của những người bên cạnh, Diệp Phong đi thẳng về phía Thu Mộc Trân: “Mộc Trân à, đi dùng cơm sao không nói với anh một tiếng, để anh tìm em mất một lúc lâu đấy”.
“Hừm, anh còn biết là phải tìm tôi à? Tôi đây không cần anh tìm”, rõ ràng là Thu Mộc Trân còn giận Diệp Phong. Cô quay lưng với anh, giọng nói vẫn rất bực tức.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy là Thu Mộc Trân lại tức đến thắt cả ruột.
Diệp Phong đúng là tên đầu đất không biết lãng mạn. Khi nãy Thu Mộc Trân đã cảm động biết là bao, sau đó mới vỡ lẽ tên khốn này chỉ để ý đến gỉ mắt của cô mà thôi.
Tình huống vừa rồi quá tệ hại, hỏi ai mà không tức cơ chứ.
“Nghe rõ chưa? Chị tôi không muốn thấy anh. Anh còn mặt dày nán lại đây à, còn không mau biến đi?”, Hàn Phi Phi lạnh lùng mắng mỏ.
Diệp Phong không nổi giận. Biết Thu Mộc Trân còn dằn dỗi chuyện ban nãy, anh chỉ lắc đầu cười bất lực rồi tìm một chỗ ngồi gần Thu Mộc Trân.
Tất nhiên là Diệp Phong không đi rồi. Vợ anh ở đây, anh phải trông chừng, nhỡ có kẻ xấu bắt nạt cô thì biết làm sao.
“Mẹ nó, anh đúng là mặt dày thật đấy”.
“Đã nói đến vậy rồi mà vẫn không đi?”
“Hơn nữa, anh có tư cách gì mà ngồi đây, người ta có mời anh dùng cơm đâu?”
Hàn Phi Phi tức chết đi được. Cô ta không ngờ Diệp Phong vẫn ngồi lì ở đây rồi nhìn chằm chằm Thu Mộc Trân, trên đời này vẫn còn kẻ trơ trẽn như thế cơ đấy.
Thu Mộc Trân chỉ dùng tay xoa xoa Hàn Phi Phi, ra hiệu cho đối phương bớt nói vài lời.
Dù sao Diệp Phong cũng là chồng cô. Thu Mộc Trân có thể gắt gỏng hoặc oán giận anh, nhưng nghe người khác mắng nhiếc anh khiến cô cảm thấy khá khó chịu.
“Chị à, sao lại phải nói giúp anh ta chứ?”
“Không lẽ chị thật sự vì một chiếc nhẫn mà động lòng trước anh ta?”
“Anh ta chỉ là một tên thấp kém nghèo hèn thôi. Chẳng biết làm thế quái nào mà lại may mắn quen được người giàu có như cậu Thẩm. Nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh ta vẫn là kẻ thất bại vô dụng đâu, chị ạ!”
Hàn Phi Phi khinh khỉnh nói. Có lẽ do ấn tượng ban đầu nên Hàn Phi Phi lúc nào cũng cảm thấy rất ghét Diệp Phong.
Quan sát được một lúc, Vương Hạo cũng hiểu ra vài phần, bèn cười bảo: “Anh Hào này, xem ra anh vẫn có đối thủ cạnh tranh rồi. Có điều đối thủ này của anh hơi tệ”.
Vương Hạo cười ha ha, nói với Diệp Phong: “Người anh em này, nên có ý thức tự giác một chút, được chứ? Bữa cơm này là tôi sắp xếp cho anh Hào, không mời anh. Xin anh nhường chỗ”.
Nói đoạn, Vương Hạo làm một động tác “mời”, ra hiệu cho Diệp Phong rời khỏi nơi này.
Diệp Phong lạnh lùng nhìn Vương Hạo, không lên tiếng, chỉ khẽ cười rồi đứng dậy: “Anh đợi em ở bàn bên cạnh nhé, Mộc Trân”.
Dứt lời, Diệp Phong đã rời khỏi chỗ ngồi và sang chiếc bàn trống ở ngay bên cạnh.
“Vãi, đúng là không biết xấu hổ!”
“Tôi bảo anh cút khỏi căn phòng này!”
“Hạng tôm tép như anh, đừng có nán lại đây làm chướng mắt tôi”.
Vương Hạo là người nóng nảy. Thấy Diệp Phong không biết điều, cậu ta bèn tức giận đứng lên, định lao đến đấm đối phương.
“Hầy, Tiểu Hạo, để ý đến anh ta làm gì. Nếu anh ta đã muốn nhìn chúng ta ăn, vậy thì cứ để anh ta nhìn đi”, Tôn Vũ Hào cáu kỉnh ngăn Vương Hạo lại.
Vương Hạo dằn xuống lửa giận: “Vẫn là anh Hào rộng lượng, là em thì đã xông đến đánh người từ lâu rồi”.
“Nào, anh Hào, ăn cơm uống rượu thôi”.
“Ha ha”.
Trong căn phòng, bọn người Vương Hạo và Tôn Vũ Hào cười nói rất vui vẻ. Thi thoảng Tôn Vũ Hào lại khéo léo khoe mẽ ra oai, Vương Hạo và Hàn Phi Phi cũng cười đùa phụ họa, thiếu mỗi bước reo lên “anh đỉnh quá” mà thôi. Hai người họ còn nhân cơ hội này để gán ghép làm mai cho Tôn Vũ Hào và Thu Mộc Trân nữa.
Đám người Vương Hạo rộn rã nâng ly, náo nhiệt vô cùng.
Trái ngược là khung cảnh của bàn bên cạnh, chỉ có Diệp Phong ngồi ở đó. Anh một mình cúi đầu uống trà, một mình ngước ra ô cửa sổ, một mình lắng nghe tiếng gió thổi lá bay xào xạc bên ngoài.
Diệp Phong của hiện tại như một đứa trẻ bị ruồng bỏ, ánh đèn mờ tối phủ lên người anh, kéo thành một chiếc bóng dài dưới đất.
Đã nhiều lần Thu Mộc Trân không đành lòng, muốn chạy đến kéo Diệp Phong rời khỏi đây, nhưng lần nào cũng bị Hàn Phi Phi giữ lại.
“Chị lo cho anh ta làm gì?”
“Muốn đợi thì cứ để cho anh ta đợi đi. Anh Vũ Hào và anh Vương Hạo nhiệt tình như vậy mà chị lại bỏ dở bữa cơm này thì thất lễ lắm, sau này em cũng khó ăn nói”.
Hàn Phi Phi nhỏ giọng can ngăn, sau đó lại bảo Thu Mộc Trân tiếp tục dùng bữa.
Lúc này, Tôn Vũ Hào cũng nhận ra ánh mắt lo lắng của Thu Mộc Trân dành cho Diệp Phong, trong lòng lại càng bực bội hơn.
Thế là anh ta bèn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong: “Anh Diệp à, nhìn lâu như thế đã đói chưa? Đừng chỉ ngồi đó uống trà, có cần tôi gọi phục vụ lên món cho anh không?”
Tôn Vũ Hào giả vờ quan tâm.
Vương Hạo liền hùa theo: “Anh Hào à, đừng làm thế. Thức ăn ở đây đắt lắm. Nhỡ anh gọi món mà anh ta không đủ tiền trả thì sao? Đến lúc ấy lại phải nhờ cả vào anh”.
“Nhưng cũng không thể để người ta ngồi nhìn mãi như thế?”
“Ha ha, dễ thôi mà. Lát nữa để em bảo họ làm hai cái bánh bao và một đĩa nước muối. Bánh bao chấm nước muối, ngon tuyệt còn gì, lại rẻ nữa”.
“Ha ha ha, ý này hay đấy”.
Cả hai kẻ hát người hùa, khiến Hàn Phi Phi cười ngặt nghẽo.
Thu Mộc Trân bắt đầu thấy hơi bực mình. Nhưng chưa đợi Thu Mộc Trân lên tiếng, Diệp Phong đã đặt tách trà đánh “cạch” xuống bàn, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Các người muốn gây sự?”