Không ai chú ý đến Thu Mộc Trân cả. Lúc này đây, cô đang rất sững sờ khi trông theo bóng lưng người kia.
“Bố mẹ không cảm thấy, người vừa nãy rất giống Diệp Phong sao?” Thu Mộc Trân thì thào lên tiếng.
Bố mẹ cô cười khổ: “Trân Trân, con đừng nằm mơ nữa. Bố mẹ cũng muốn cậu thanh niên kia là thằng con rể bất tài nhà mình lắm, nhưng làm sao có khả năng ấy chứ?”
“Đi thôi~”
“Hầy~”
“Gia đình mình đáng thương thật đấy, bị một kẻ vô dụng liên lụy.”
Hàn Lệ thở dài. Sau khi đám đông tản đi, họ cũng quay về cùng nhà họ Thu.
Nhưng Thu Mộc Trân vẫn vừa đi vừa ngoái đầu, đôi mày liễu nhíu lại.
Không lẽ, là do cô nhìn nhầm ư?
Nhưng giống quá~
Cuối cùng, Thu Mộc Trân chỉ biết lắc đầu, thở dài một hơi.
Tất nhiên, cô cũng cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Một cậu ấm giàu sang và một kẻ ở rể, là sự khác biệt giữa trời và vực đấy. Làm sao có thể là cùng một người được chứ?
Thu Mộc Trân bật cười tự giễu, sau đó cũng quay đi.
“Tiểu Phong, con đồng ý gặp bố khiến bố rất vui.”
Ở phòng tổng thống, Hải Nguyên Các.
Diệp Phong nghiêm mặt lại, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên. Ông ta rất kích động khi thấy anh đã khôn lớn thành người, đôi mắt già nua cũng đỏ hoe.
Nếu người trong gia tộc chứng kiến cảnh tượng này, hẳn sẽ cảm thấy rất sốc. Một “Sở Diêm vương” sắt đá vô tình, ra tay độc ác, hóa ra cũng sẽ để lộ sự yếu đuối.
Diệp Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi ngồi ở đây, không phải vì ông.”
“Có gì muốn nói thì nói thẳng đi. Sau bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc các người hao tâm tổn sức, tìm kiếm thằng con trai hèn mọn của một người phụ nữ ti tiện vì mục đích gì?”
Dứt lời, khóe môi của Diệp Phong cũng nhếch lên đầy mỉa mai.
Người đàn ông kia cảm thấy cõi lòng đau nhói. Hít một hơi sâu, ông ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Tiểu Phong, mười năm rồi. Chuyện cũ cũng đã tan như mây khói. Gia tộc không còn truy cứu chuyện năm xưa nữa. Bây giờ ông nội con đã già. Con là con cháu duy nhất của nhà họ Sở, lúc này nên trở về, nhận tổ quy tông, thăm hỏi ông nội rồi.”
“Ông nội?” Diệp Phong khẽ cười, nhưng lời nói ra lại sắc lạnh tựa gươm đao, “Tôi nói lại một lần nữa. Năm xưa, chính vào lúc ông ta đuổi mẹ con tôi ra khỏi cửa, thì Diệp Phong tôi đã không còn ông nội nữa!”
“Kêu tôi nhận tổ quy tông cũng được thôi. Bảo ông ta, và những kẻ đã làm nhục mẹ con tôi ngày xưa, đích thân đến xin lỗi bà ấy.”
“Bằng không, Diệp Phong này dù có chết ngoài đường cũng tuyệt đối không bước chân vào nhà họ Sở!”
Đôi mắt Diệp Phong đỏ ngầu, cả người run lên vì giận dữ.
Nhà họ Sở là gia tộc danh tiếng lẫy lừng trên thế giới. Nhưng trong ký ức của Diệp Phong, gia tộc ấy chỉ có sự lạnh lẽo và vô tình.
Thấy Diệp Phong như vậy, người đàn ông kia cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Tiểu Phong, đã là quá khứ rồi, hãy để nó qua đi.”
“Quá khứ? Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ. Đấy là mẹ tôi chứ không phải mẹ ông. Ông bỏ qua được, còn tôi thì không!” Diệp Phong gầm lên, tựa như con rồng bị chạm vào vảy ngược.
Trong thoáng chốc, căn phòng đã chìm vào thinh lặng.
Giữa không gian im ắng ấy, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vọng vang.
Rất lâu sau đó, người đàn ông ấy mới thở một hơi dài: “Tiểu Phong, bố hiểu con, hiểu nỗi đau và khổ ải mà hai mẹ con đã phải chịu. Nhưng con cũng biết nhà họ Sở là một gia tộc lớn mạnh, bảo gia tộc cúi đầu xin lỗi, e rằng sẽ rất khó.”
“Ít nhất là, con của hiện tại, vẫn chưa đủ.”
“Nếu con muốn đòi lại công bằng cho mẹ, thì phải chăm chỉ hơn và đạt được thành tựu nhất định.”
“Khi con đã đủ giỏi giang, thì cả thế giới này đều sẽ phải cúi đầu vì con.”
Diệp Phong ngẩng lên, nhìn sâu vào người đàn ông trước mặt. Sau đó anh mỉm cười nghiêm nghị: “Tôi sẽ làm được.”
“Những gì nhà họ Sở nợ tôi và mẹ, tôi sẽ đòi lại bằng hết!”
Diệp Phong cứ nghĩ đối phương sẽ giận dữ. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là ông ta lại cười, khuôn mặt ánh lên vẻ vui mừng: “Ừ, bố tin ở con.”
Anh không tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa mà xoay người bỏ về.
Trước lúc Diệp Phong rời khỏi đó, người đàn ông bỗng cất tiếng gọi: “Tiểu Phong, mẹ con, vẫn khỏe chứ? Bố muốn gặp bà ấy.”
Diệp Phong quay lưng với ông ta: “Ông nghĩ, ông có tư cách ấy sao?”
Anh cười khẩy, sau đó không nán lại nữa mà rời đi ngay.
Chỉ còn người đàn ông ở lại, nỗi ân hận và hối tiếc tràn ngập cõi lòng, mãi ngóng theo dáng anh.
Bỗng nhiên, ông ta run người và ho rất dữ dội, khi đưa tay ra thì đã thấy máu dính đầy tay.
“Ông chủ, sức khỏe của ông?” Một ông lão tiến đến, lo lắng đỡ lấy ông ta.
Người đàn ông xua tay, cười đáp: “Không sao. Con trai tôi vẫn chưa về, tôi làm sao có thể gục ngã chứ?”
“À phải, ông Hàn, vợ của Tiểu Phong tên là Thu Mộc Trân nhỉ? Chuẩn bị ít quà rồi gửi họ, xem như là chút tâm ý của người bố “không đủ tư cách” này cho vợ của con trai đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!