Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Diệp Phong trong lòng cảm thán. Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào nhìn ngó bốn phía, sau đó đi về phía Diệp Phong rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái kia.  

             "Cút ra!"  

             "Cái thứ già đầu chết giẫm lại muốn dê tôi chắc. Cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga?", cô gái kia cho rằng đây là một lão dê già thấy cô ta xinh đẹp mà xán lại gần nên đứng bật dậy mà chửi thẳng mặt.  

             Bốp ~  

             Người đàn ông kia đột nhiên giơ tay tát bốp một cái khiến cô gái kia lảo đào lùi ra xa mấy mét, va vào mấy cái bàn rồi sau đó mới ngã xuống đất. Cô ta ngồi trên mặt đất, máu chảy ra từ khóe miệng, sợ hãi đến nỗi không dám động đậy chứ đừng nói là mở miệng ra chửi lại.  

             "Sở tiên sinh, giờ thì yên tĩnh rồi".  

             "Sẽ không ai làm phiền chúng ta nữa".  

             Người đàn ông kia lại ngồi xuống trước mặt Diệp Phong, khẽ mỉm cười.  

             Diệp Phong cũng nhìn người đó, tiện tay rót cho anh ta một cốc trà, đáp: "Không muốn giới thiệu bản thân một chút sao?"  

             "Không cần", người đàn ông kia lắc đầu, cười lạnh nói tiếp: "Tôi cảm thấy với một người sắp chết thì không nên phí lời làm gì".  

             Khi người đàn ông kia nói câu này, ánh mắt hắn hơi có vẻ trêu đùa người thanh niên ăn mặc giản dị đang ngồi trước mặt mình. Trông hắn lúc này giống như một con sói đói khát đang nhìn ngắm con mồi của mình trước khi xé xác nó.  

             Hắn vốn cho rằng sẽ thấy Diệp Phong hoảng sợ, nhưng rồi lại phải thất vọng.  

             Diệp Phong lúc này vẫn bình thản như cũ, thậm chí khóe miệng còn phảng phất ý cười rồi ung dung thưởng trà.  

             "Ồ? Trà của quán rượu này vị không tệ, anh thử uống xem?", Diệp Phong thậm chí còn chủ động bắt chuyện với hắn.  

             Người đàn ông kia cau mày lại, thân là một tên sát thù, vậy mà con mồi của hắn lại bình thản chứ không hề sợ hãi. Đối với hắn, đây chính là một sự sỉ nhục.  

             "Trong lòng sợ hãi mà ngoài mặt lại bình thản như mặt hồ không gợn sóng, quả là hiếm gặp. Nói thực lòng, tôi rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh của anh".  

             "Nhưng thật đáng tiếc, xuất thân của anh đã là một sai lầm".  

             "Sự tồn tại của anh đối với nhà họ Sở chính là một nỗi nhục".  

             "Nếu anh cứ chấp nhận sống ở một nơi hẻo lánh nào đó, có khi nhà họ Sở sẽ tha mạng cho anh. Nhưng hiện giờ, một kẻ hèn mọn thấp kém như anh lại xuất hiện ở nơi mà anh không nên xuất hiện".  

             "Có biết kết cục của những kẻ không biết lượng sức mình không?"  

             "Có biết hậu quả cho những ước vọng viển vông của mình không?"  

             "Tối nay anh sẽ biết ngay thôi", giọng nói của người đàn ông kia trầm thấp, tiếng cười đáng sợ đầy sát khí vang lên trong màn đêm tối tăm tịch mịch.  

             Cái giọng cao cao tại thượng đó như thể giọng của một vị vua nắm quyền sinh quyền sát trong tay.  

             Diệp Phong cười đáp: "Vậy sao? Chỉ dựa vào mình anh mà muốn làm việc đó sao?"  

             "Đương nhiên là không. Muốn giết heo phải dùng dao chuyên dụng, đối phó với anh cũng vậy!", vẻ mặt của người đàn ông kia trở nên lạnh lẽo. Sau đó đột nhiên hắn ra nhìn ra ngoài cửa sổ, hô lên một tiếng "hành động!"  

             Xoảng ~  

             Trong nháy mắt, ô cửa sổ vỡ vụn.  

             Chỉ thấy những kẻ tay cầm dao, mặc bộ âu phục màu đen đột ngột xuất hiện tựa như một bầy ma quỷ. Những lưỡi dao hình bán nguyệt trong tay chúng lóe lên, lao tới bao vây Diệp Phong.  

             "Ha ~"  

             "Cứu với, có kẻ giết người ~"  

             Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người trong quán rượu sợ chết khiếp, ai nấy kêu thét thất thanh.  

             Cô gái đến xem mắt ban nãy thì mặt càng trắng bệch, núp vào một góc sợ hãi khóc rấm rứt.  

             Thế nhưng, đứng giữa vòng vây sát thủ, Diệp Phong vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến khác thường.  

             Dường như anh là một mặt hồ bình lặng, những mưa sa bão táp bên ngoài chẳng thể làm tâm trạng của anh gợn sóng.  

             Đến khi đám sát thủ kia đã tới trước mặt, Diệp Phong vẫn bình thản mỉm cười nhưng đôi mắt đã trở nên sắc lạnh, chiếc cốc sứ trong tay bị anh tung lên trời.  

             Trà trong chiếc cốc bắn ra tứ phía.  

             Lá trà như những lưỡi kiếm, còn nước trà giống như những lưỡi đao.  

             Bịch bịch bịch bịch ~  

             Chỉ nghe thấy một tràng những tiếng động nặng nề, bảy người phía trước còn chưa tiếp cận được Diệp Phong mà trong nháy mắt đã bị đánh bay ra, giống như những viên đạn bắn vào ô cửa sổ.  

             Chỉ trong nháy mắt, bảy tám tên sát thủ to con đã nằm bò trên mặt đất.  

             Khả năng đánh đấm thượng thừa của Diệp Phong khiến đám đông kinh ngạc và run sợ.  

             Trong nháy mắt, những người trong quán rượu ban nãy còn sợ hãi nay đã chuyển sang king ngạc. Cô gái đi xem mắt ban nãy hai mắt trợn tròn, nhìn Diệp Phong như nhìn thấy quỷ.  

             Chỉ một cốc trà mà đánh bay được bảy tám tên đô con lực lưỡng.  

             Thế thì cô ta xong đời rồi?  

             Đây có phải là người không?  

             Đây phải là siêu nhân!  

             Cô ta không thể nào ngờ được người đến xem mắt nhìn bình thường như vậy nhưng thực ra lại ngầu đến mức này!  

             Lẽ nào, lần xem mắt này cô ta đã vớ được báu vật?  

             Im lặng, xung quanh là sự im lặng chết chóc.  

             Lúc này, tất cả mọi người trong quán rượu đều ngẩn người ra.  

             Không gian yên lặng như tờ, đến nỗi một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.  

             Diệp Phong lại bình tĩnh ngồi xuống, đặt cốc trà xuống bàn rồi cười khẽ, phá vỡ bầu không khí im lặng kia.  

             "Phục vụ, cho một khay trà!"  

             ....  

             "Vâng... Vâng..."  

             Người phục vụ run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp trả lời.

Advertisement
';
Advertisement