Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Mẹ kiếp.  

             Đúng là cái đồ không biết liêm sỉ.  

             Nghe những lời không hề khách khí của Sở Văn Phi, Thẩm Phi đứng bên cạnh từ nãy tức đến nỗi suýt chút nữa thì tát cho tên khốn này lật mặt.  

             Lại còn dám huênh hoang?  

             Thực sự nghĩ mình là Sở tiên sinh sao?  

             Nếu không phải Sở tiên sinh thực sự khiêm tốn, cần hắn đến làm bình phong thì hôm nay bổn thiếu gia chẳng cho ngươi lên bờ xuống ruộng chắc?  

             Thẩm Phi trong bụng chửi thầm. Hắn ta lần đầu tiên thấy loại người kì quặc như Sở Văn Phi này, dám đòi bức tranh của bố hắn ta.  

             Thẩm Cửu Ức cũng sầm mặt lại, có điều sau cùng cũng phải chấp nhận.  

             "Nếu Sở tiên sinh đã thích thì tôi sẽ tặng tiên sinh".  

             "Bố!", Thẩm Phi vừa nghe bố mình nói thì rất mất bình tĩnh. Bức họa mấy chục triệu nếu tặng Diệp Phong thì hắn không ý kiến gì, nhưng cái tên hề trước mặt này mà xứng với bức tranh kia sao?  

             Thẩm Cửu Ức ngắt lời Thẩm Phi: "Đừng phí lời, mau đi đi. Gọi điện cho chú con, bảo chú tới phòng bố đem bức tranh quý mà bố cất giữ tới tặng Sở tiên sinh".  

             Lời nói của Thẩm Cửu Ức đầy quyền uy khiến Thẩm Phi không dám cãi mà lập tức ngoan ngoãn làm theo lời bố mình. Chỉ một lát sau, một ông già nhìn rất nhanh nhẹn đã tới khách sạn Vân Cảnh, đem theo một bức họa được trang hoàng lộng lẫy đưa cho Sở Văn Phi.  

             "Sở tiên sinh, đây là bút tích thực của Đường Bá Hổ, tiên sinh nên giữ cẩn thận. Nó có giá đến cả chục triệu đấy", Thẩm Cửu Ức nở một nụ cười khó hiểu.  

             Sở Văn Phi mừng muốn chết, nhìn ngắm bức họa mà lưu luyến không nỡ rời.  

             "Thật có lòng, giám đốc Thẩm thật có lòng".  

             "Ha ha~"  

             "Chồng à, để em xem, em cũng muốn xem", Thu Mộc Doanh và Vương Xảo Ngọc hai mắt cũng sáng rực như đèn pha, thi nhau đòi xem tranh.  

             Không lâu sau, Diệp Phong cũng quay lại, có điều sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào bức tranh, chẳng ai thèm để ý đến anh ngoại trừ Thu Mộc Trân. Cô vẫn luôn quan sát anh từ đầu đến cuối, không hề nhìn đi chỗ khác.  

             Một lúc sau, bữa tiệc cũng kết thúc.  

             Đám Sở Văn Phi sợ Thẩm Cửu Ức sẽ đòi lại bức tranh, cho nên sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu mà lập tức cáo từ rồi chuồn thẳng.  

             "Cô Ba nhà họ Thu, xin dừng bước".  

             Nhân lúc đám người kia đang vội vã đi về, Thẩm Cửu Ức nhẹ nhàng gọi hai người Thu Mộc Trân và Diệp Phong đang đi sau cùng lại.  

             "Giám đốc Thẩm vừa gọi tôi sao?"  

             Thu Mộc Trân hơi ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi.  

             Thẩm Cửu Ức gật đầu đáp: "Cô Ba xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp hơn cả hoa. Bức họa này xin tặng cho cô, như vậy là quá phù hợp rồi".  

             Nói rồi, Thẩm Cửu Ức sai Thẩm Phi đưa cho Thu Mộc Trân bức họa mà trước đó đã chuẩn bị sẵn để tặng Diệp Phong.  

             "Hả?"  

             "Giám đốc Thẩm có chắc là tặng tôi không, hay là tặng em họ tôi?", Thu Mộc Trân kinh ngạc đến ngây người, sau đó hỏi lại.  

             Cô biết hai bố con nhà này mắt hơi kém, lẽ nào lại nhận nhầm người.  

             Nhưng Thẩm Cửu Ức lại lắc đầu đáp: "Cô Ba thật biết đùa. Buổi tiệc hôm nay chủ yếu là vì muốn làm Sở... Vì muốn làm cô vui. Trước đây đã mạo phạm cô Ba, theo lý chúng tôi nên chuộc tội. Còn những người khác, chẳng qua là được thơm lây cô Ba mà thôi".  

             Những lời này của Thẩm Cửu Ức nghe thật mát tai. Nếu không phải do Thu Mộc Trân là vợ Diệp Phong thì hôm nay nhà họ Thu làm gì có số hưởng như vậy.  

             "Không được, không được, món quà này quá quý giá", Thu Mộc Trân vẫn nằng nặc từ chối.  

             "Nếu cô Ba không nhận chính là không tha thứ cho hai bố con tôi rồi. Hi vọng cô Ba không làm khó chúng tôi", Thẩm Cửu Ức cung kính nói với điệu bộ khiêm nhường, như thể đang cầu xin Thu Mộc Trân vậy.  

             "Mộc Trân, em nhận đi, đây là món quà em đáng được nhận".  

             Lúc này, Diệp Phong mới bình thản cất lời. Hai bố con Thẩm Cửu Ức nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.  

             Diệp Phong chịu nhận bức tranh này nghĩa là đã chịu nhận lời xin lỗi và tha thứ cho hai bố con ông ta. Hai bố con ông ta vì vậy mà trút được gánh nặng trong lòng.  

             Lúc này, người nhà họ Thu sớm đã lái xe đi xa rồi, chẳng ai để ý đến Thu Mộc Trân và Diệp Phong còn ở lại.  

             Sau khi nhận bức tranh cổ, hai vợ chồng Thu Mộc Trân cũng được Thẩm Cửu Ức cử xe đến đưa về.  

             "Cung tiễn Sở tiên sinh~"  

             ...  

             "Cung tiễn Sở tiên sinh~"  

             Bên ngoài khách sạn Vân Cảnh, hai bố con họ Thẩm cung kính nhìn theo hai người Diệp Phong rời đi.  

             Lúc này bữa tiệc mới chính thức kết thúc, Thẩm Cửu Ức mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Mối lo trong lòng cuối cùng cũng đã được giải quyết hoàn toàn".  

             "Bố, từ lúc nào mà nhà chúng ta có tới tận hai bức tranh của Đường Bá Hổ vậy?", Thẩm Phi lúc này như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cất tiếng hỏi.  

             Thẩm Cửu Ức lắc đầu cười: "Thằng con trai ngốc này, bút tích của Đường Bá Hổ là vật báu hiếm có. Có được một bức đã khó rồi chứ nói gì đến hai?"  

             "Thế bức tranh mà bố tặng tên ngốc kia là sao?", Thẩm Phi càng nghi hoặc hỏi.  

             Thẩm Cửu Ức khẽ mỉm cười đáp: "Bức tranh đó là bố tự vẽ đấy".  

             ________  

             ________  

             Tại nhà cũ của nhà họ Thu.  

             Lúc này người nhà họ Thu đã về đến nhà hết. Đa phần mọi người cũng xin cáo từ rồi đi về nhà mình, chỉ còn lại vài người như Thu Mộc Doanh, Thu Quang và những người đảm nhận vị trí quan trọng trong công ty nhà họ Thu ở lại, đi vào phòng cùng ông cụ Thu.  

             "Văn Phi à, đã cất kỹ bức tranh đó chưa?"  

             "Bút tích của Đường Bá Hổ đương nhiên là vật quý giá, nhất định phải cất giữ cẩn thận". Sở Văn Phi cũng theo vào phòng. Hiện giờ, anh ta đã trở thành ân nhân của cả nhà họ Thu. Cho dù là ông cụ Thu cũng vô cùng ngưỡng mộ anh ta, coi anh ta gần như cháu trai mình.  

             "Hôm nay nhà họ Thu chúng ta phải cảm ơn cháu. Nếu không phải nhờ cháu thì ông cụ này đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không được dự một buổi đại tiệc hoàng gia như vậy".  

             Ở trong phòng khách, ông cụ Thu cười lớn. Đám người Thu Quang cũng nhìn về phía Sở Văn Phi với ánh mắt ngưỡng mộ.  

             "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Đại tiệc này không hổ danh từng chỉ dành cho vua chúa. Giờ được ăn thử đúng là khác hẳn", Thu Quang không khỏi bồi hồi.  

             Người nhà họ Thu cũng không ngờ người nhà họ Thẩm lại bày một buổi tiệc hoàng gia như vậy để thết đãi mình.  

             "Lại thêm cả loại rượu vang đắt đỏ đó. Bữa ăn ngày hôm nay ít cũng phải mấy trăm nghìn tệ".  

             Sở Văn Phi lại chỉ hờ hững cười, nói: "Ông nội, bác Cả, nếu hai người muốn ăn tiệc thì cứ nói cho cháu biết. Cháu rể sẽ lại đưa mọi người đi ăn. Dù gì nếu là cháu đi ăn đều sẽ được miễn phí".  

             "Ha ha ~ Đúng là nhờ phúc của Văn Phi mà cả nhà chúng ta được thơm lây".  

             Sau khi nói chuyện phiếm một hồi thì họ cũng bàn tới chuyện chính.  

             Thu Quang và Thu Lạc báo cáo lại với ông cụ Thu tình hình kinh doanh của công ty gần đây. Ông cụ Thu càng nghe thì sắc mặt ngày càng trở nên âm trầm.  

             "Rất nhiều kho vận của chúng ta nhiều năm nay không được trùng tu, xuất hiện nhiều vấn đề về an toàn. Lần này có các cơ quan ban ngành liên quan đến kiểm tra, chắc chắn sẽ lòi ra nhiều vấn đề".  

             "May mà có Văn Phi giúp đỡ, nếu không thì e là chúng ta đã bị tước giấy phép kinh doanh rồi. Chỉ tiền phạt thôi cũng đủ cho công ty ta phá sản", Thu Quang trầm giọng thuật lại tình hình không hề khả quan của công ty hiện giờ.  

             Ông cụ Thu mặt cũng đầy vẻ ưu phiền, nói: "Phát hiện ra vấn đề thì phải sửa chữa ngay. Nhưng nếu muốn trùng tu các kho cũ thì hàng hóa sẽ phải chuyển đi nơi khác".  

             "Đúng rồi, Thu Quang, lần trước con xin giấy phép trùng tu kho vận hiện giờ đã có chưa?"  

             Thu Quang lắc đầu đáp: "Bố, bố cũng biết nhà nước giải quyết mấy chuyện này ì ạch thế nào mà. Giấy phép này vẫn cần người thay chúng ta ra mặt. Hơn nữa, theo con được biết thì người quản lý việc cấp phép này là Cục trưởng Lý, cũng là một nhân vật khó dây vào. Mấy lần con đến tận cửa xin gặp đều không được gặp. Văn Phi có quyền lực như vậy, hay là chúng ta nhờ nó giúp?"  

             "Bác Cả, mấy việc cỏn con này đừng có phiền đến chồng cháu. Chồng cháu vừa giúp nhà họ Thu việc lớn như vậy mà giờ lại muốn anh ấy đi nhờ vả nữa. Người nhà anh ấy rồi lại chê nhà họ Thu chúng ta lắm chuyện", Thu Mộc Doanh lập tức dập tắt ý định của Thu Quang.  

             "Cũng phải, là bác Cả suy nghĩ không thấu đáo, quả thực không thể thêm phiền phức cho Văn Phi. Nhưng việc xin giấy phép này rất gấp. Hay là cử người ngày đêm túc trực trước Bộ công thương, bác không tin là không gặp được Cục trưởng Lý".  

             "Tiểu Hoa, hay bà làm việc này nhé?"  

             "Không được, không được, tôi nào có thời gian. Bình thường đi làm còn cả đống việc, làm gì rảnh rỗi thế?"  

             Thu Quang hỏi liền mấy người nhưng ai cũng lấy cớ từ chối.  

             Giờ đang là giữa mùa hè, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa ở đó thì chẳng mấy mà thành cái xác khô. Việc này có ngu mới nhận.  

             "Bác Cả, cháu thấy hay là để chị Ba đi đi".  

             "Trước đây chị Ba gây cho cả nhà họa lớn như vậy, may mà ông nội nhân từ nên không truy cứu. Bây giờ cũng là cơ hội cho chị ta báo đáp nhà họ Thu chúng ta".  

             Đột nhiên Thu Mộc Doanh cười lạnh, sau đó giá cái họa này cho Thu Mộc Trân nãy giờ ngồi im lặng không ho he gì trong góc.  

             "Em Tư, em cũng biết thương chị em thật đấy. Những việc khác không nghĩ đến chị Ba nhưng mấy việc thế này thì lúc nào cũng thấy em nhắc đến tên chị nhỉ", Diệp Phong lạnh lùng đáp lời thay Thu Mộc Trân.  

             "Thì sao, nghe lời anh nói kìa, anh không muốn để vợ mình đi sao?"  

             "Lúc ăn chùa uống chùa thì hai vợ chồng các người nhanh chân lắm cơ mà. Bây giờ cả nhà có chút việc muốn nhờ thì lại thái độ?", Thu Mộc Doanh đảo tròng mắt tỏ vẻ chán ghét.  

             Huống hồ, hôm nay do Diệp Phong giả mạo Sở tiên sinh mà chồng cô ta bị đánh hai lần. Thu Mộc Doanh trong bụng vốn đã ôm cục tức. Lần này cô ta phải tìm cách dạy dỗ hai vợ chồng nhà này mới được.  

             "Đúng vậy, đúng vậy".  

             "Ăn của nhà họ Thu, uống của nhà họ Thu mà lại không muốn làm? Trên đời làm gì có cái mùa xuân đấy?", đám người nhà họ Thu cũng vội vã hùa theo.  

             "Ồ, Doanh Doanh nói đúng. Mộc Trân, việc này giao cho cô đấy".  

             "Làm không tốt thì đừng vác mặt về cái nhà này nữa. Nhà họ Thu chúng tôi không nuôi kẻ vô dụng!"  

             Giọng nói Thu Quang trầm thấp nhưng vô cùng có uy, không để cho người nhà họ Thu nào dám lên tiếng nữa.  

             Ông cụ Thu cũng không nói gì, rõ ràng là đồng ý với quan điểm của Thu Quang.  

             "Được, tôi làm", Thu Mộc Trân không im lặng nữa mà nghiến răng đồng ý.

Advertisement
';
Advertisement