“Cái đồ khốn này, thể diện nhà họ Thu bị nó vứt sạch rồi!”
Trong khách sạn, nhà họ Thu vẫn chửi bới không ngớt. Ông cụ Thu tức tới mức run rẩy. Nhìn Diệp Phong - cái thứ khiến nhà họ Thu mất mặt khiến ông cụ Thu suýt nữa thì ngất lịm.
Nhưng có người để ý thấy, sau khi Diệp Phong đứng lên thì ánh mắt vốn đầy cung kính của bố con Thẩm Cửu Ức càng tăng thêm sự sùng bái. Bọn họ nhìn người đàn ông đang bước tới kia với sự chân thành và kính trọng vô bờ.
Lúc này tràn ngập khách sạn là sự chế nhạo và huyên náo.
Chỉ thấy trên thảm đó có hai người đàn ông đang cùng đi về phía trước.
Hai người này, một người là rể hiền của nhà họ Thu – chồng của cô Tư Thu Mộc Doanh, là con trai độc nhất của Sở Dương – người nắm giữ địa ốc Dương Thiên tiếng tăm lừng lẫy thành phố Vân Châu. Một sự xuất thân đầy phú quý và giàu có.
Trong mắt Mộc Thu Doanh, anh ta là công tử nhà đại gia. Trong mắt Vương Xảo Ngọc, anh ta chính là chàng rể hiền khiến bà ta cảm thấy tự hào và kiêu hãnh. Còn trong mắt người nhà họ Thu thì anh ta chính là Sở tiên sinh khiến cả gia chủ nhà họ Thẩm cũng phải vất vả nịnh bợ.
Có thể nói, giờ đây trong mắt nhà họ Thu, Sở Văn Phi là số một. Dù mới chỉ trở thành con rể nhà họ Thu có vài ngày nhưng Sở Văn Phi đã tỏa sáng vô cùng.
Bác Cả Thu Quang của nhà họ Thu còn nói đẻ con trai nhất định phải đẻ một đứa giống như Sở Văn Phi.
Có thể thấy sự nể phục và tán thưởng mà nhà họ Thu dành cho Sở Văn Phi lớn đến nhường nào.
Nếu nói Sở Văn Phi mang lại niềm hãnh diện cho nhà họ Thu thì Diệp Phong chỉ mang lại sự sỉ nhục.
Tất cả mọi người đều chỉ trích anh. Tất cả đều chế nhạo anh. Hai mẹ con Vương Xảo Ngọc còn dùng những từ ngữ vô cùng khó chịu để chửi rủa, chế giễu anh.
Chế giễu xuất thân, cách ăn mặc tầm thường của anh cùng suy nghĩ hão huyền và cách sống không biết liêm sỉ.
Diệp Phong lúc này nghiễm nhiên trở thành nỗi sỉ nhục của cả nhà họ Thu.
Thế nhưng đối diện với sự chế nhạo đó, Diệp Phong coi như không nghe thấy gì.
Anh chậm rãi đi trên thảm đỏ.
Bước chân anh chậm rãi và vững chãi, vẻ mặt điềm đạm và trầm ổn. Khí thế sừng sững như núi, uy nghiêm vô cùng.
“Đồ ngốc, cậu ta đúng là đồ ngốc”.
“Đúng là ngu si!”
“Sao nhà họ Thu lại gặp phải loại cháu rể ngu si thế này không biết?”, Thu Quang tức giận chửi rủa.
Thu Mộc Doanh tỏ vẻ chế nhạo: “Đồ kém cỏi, quê mùa như anh mà cũng đòi so với chồng tôi sao?”
“Anh xứng chắc?”
“Đúng là không biết lượng sức mình!”
Ông cụ Thu cũng tức tới mức run rẩy: “Đồ khốn, còn không mau quay lại? Mày muốn cả nhà họ Thu bọn tao mất mặt phải không?”
Thu Mộc Trân nóng ruột, đôi mắt cô ngấn nước: “Diệp Phong, sao anh phải vậy? Dù anh không bằng Sở Văn Phi thì tôi cũng không hề chê bỏ anh. Nhưng tại sao anh lại hồ đồ như vậy?”
Cả nhà họ Thu đều lớn tiếng chỉ trích.
Lúc này Sở Văn Phi rõ ràng đã để ý thấy Diệp Phong đang đi cùng mình về phía trước. Anh ta tỏ vẻ khinh thường và cười xùy: “Gã này định chơi trội à?”
“Tưởng mình là Sở tiên sinh thật chắc?”
“Tổng giám đốc Thẩm gọi tôi, đồ kém cỏi như anh, xuất thân hèn kém, địa vị thấp hèn, lấy gì ra so với cậu chủ đây, mẹ kiếp?”
Sở Văn Phi đắc ý cười xùy, nhìn Diệp Phong với vẻ khinh thường. Anh ta sải bước vênh mặt, bộ dạng trông vô cùng hăm hở.
Cùng là con rể nhà họ Thu, cùng là con người, cùng có hành động giống nhau nhưng thứ mà Diệp Phong nhận được lại khác hoàn toàn.
Vì đối với Sở Văn Phi, nhà họ Thu chỉ có sự tán thưởng, bợ đỡ và kính phục dành cho anh ta.
Còn Diệp Phong chỉ nhận được sự chế giễu, nhạo báng và sỉ nhục.
Có đôi lúc Diệp Phong cũng không biết tại sao lại như vậy?
Tại sao cùng một hành động, Sở Văn Phi nhận được sự kính vọng còn anh chỉ nhận được sự nhạo báng.
Lẽ nào, trong mắt họ, anh so Sở Văn Phi thì xuất thân thấp kém, không có chống lưng, không giàu có sao?
Nhưng những kẻ có mắt không tròng kia không biết rằng điều gì đang chờ đợi ở phía trước.
Đối với Diệp Phong, xuất thân phú quý thì đã sao, gia tài bạc tỷ thì đã sao?
Không nói là Sở Văn Phi, đến cả bậc hào phú hàng đầu như Thẩm Cửu Ức mà Diệp Phong còn không coi ra gì.
Lúc này, người nhà họ Thu vẫn còn đang chửi rủa anh. Thế nhưng đối diện với sự chỉ trỏ, Diệp Phong vẫn không hề dao động, vẫn tiến về phía trước. Thần sắc vẫn điềm đạm như thường. Anh giống như một chiếc thuyền vững chãi giữa bão táp sóng gió, mặc cho giông bão thế nào thì vẫn luôn vững vàng.
Dù thế gian có phỉ báng, ức hiếp, sỉ nhục, cười nhạo, khinh thường, coi rẻ, ghét hay lừa tôi thì tôi vẫn nhẫn nhịn, để mặc họ, né họ, mặc kệ họ.
Sau đó họ sẽ biết!
Dưới sự chỉ trích của nhà họ Thu, Diệp Phong và Sở Văn Phi cùng bước lên sân khấu.
Nhưng có lẽ Sở Văn Phi đi nhanh hơn một chút nên đã tới trước mặt Thẩm Cửu Ức trước.
Thẩm Cửu Ức đứng yên lặng, bức họa đáng giá mấy chục triệu tệ trong tay được cuộn lại, đặt trong chiếc hộp gỗ đàn hương tinh tế trước mặt.
Ông ta bưng chiếc hộp, chờ đợi Sở tiên sinh tới thì sẽ tặng cho anh.
Dù sao Thẩm Cửu Ức cũng là tổng giám đốc của tập đoàn hàng trăm tỷ nên sự uy nghiêm toát ra từ ông khiến Sở Văn Phi cảm thấy áp lực vô cùng. Lần đầu tiên tiếp xúc với một thương nhân hàng đầu Vân Châu ở khoảng cách gần như vậy, Sở Văn Phi cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng căng thẳng cũng chỉ đến vậy, Sở Văn Phi lập tức nở nụ cười, khách sáo cảm ơn: “Ha ha ha…”
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, quả thực thịnh tình khó chối từ”.
“Ông yên tâm, bức tranh này nằm trong tay tôi, tôi nhất định sẽ giữ gìn, tuyệt đối không để nó bị tổn hại gì”.
“Còn về phía bố tôi, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói tốt về ông trước mặt ông ấy”.
Sở Văn Phi cười ha ha, vừa tỏ ra khách sáo vừa nóng ruột muốn đón nhận bức tranh trị giá mấy chục triệu tệ.
“Doanh Doanh, con có kích động không?”
“Sắp trở thành vợ đại gia rồi!”
“Ha ha…”
Vương Xảo Ngọc và Doanh Doanh kích động như phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nhà họ Thu cũng hào hứng vô cùng. Họ nháo nhào tán thưởng: “Văn Phi đúng là tiền đồ lai láng”.
“Thím Tư đúng là tìm được rể hiền. Doanh Doanh tìm được bến đỗ tốt rồi”.
“Chúc mừng chúc mừng”.
“Sau này một bước lên tiên, đừng quên anh em họ hàng chúng tôi đấy nhé”.
Cả đám nhà họ Thu cười ha hả.
Thu Mộc Doanh đắc ý bật cười. Vương Xảo Ngọc cũng ngoác miệng. Còn Sở Văn Phi thì hào hứng như phát điên. Anh ta nói xong bèn nóng lòng muốn nhận ngay bức tranh cổ.
Thế nhưng nào ngờ đúng lúc này, một âm thanh nặng nề vang lên.
Thẩm Cửu Ức chau mày, đạp bay Sở Văn Phi ra đất.
“Á…”
Sở Văn Phi kêu la thảm thiết, mặt cắm xuống đất như chó đớp phải cứt.
“Tên khốn ở đâu ra vậy!”
“Quà tôi tặng cho Sở tiên sinh, cái loại bỉ ổi như cậu mà cũng dám mơ tới à?”
“Bảo vệ đâu, bảo vệ chết giẫm ở đâu rồi? Sao chó hoang mèo hoang cũng cho vào thế này? Nếu để Sở tiên sinh nổi giận thì mẹ nó, chín vía mười mạng nhà các người cũng không đủ để giết đâu”.
“Còn không màu ném tên ngốc này ra ngoài cho tôi!”
Thẩm Cửu Ức tức giận quát lớn. Ông cau mày, tiếng quát vang khắp sảnh lớn.
Sau khi đá bay sở Văn Phi, hai bố con Thẩm Cửu Ức vội vàng bước tới, cúi mình trước Diệp Phong: “Sở tiên sinh, xin nhận lấy bức tranh”.
Giọng điệu kính trọng, coi mình chỉ như hạt bụi thấp kém.
Diệp Phong gật đầu: “Ừ, có lòng rồi”.