Nghe họ nói vậy, Thẩm Phi tức đến nỗi suýt giáng cho đối phương một bạt tai.
Mẹ nó!
Thế này đã là nể mặt lắm rồi đấy nhé!
Một đám tôm tép, được Thẩm Phi ra đón đã là phúc phần mấy kiếp của họ rồi. Vậy mà còn chưa thỏa mãn, chê việc đón tiếp chưa đủ long trọng?
Nếu không nhờ Sở tiên sinh thì bọn họ còn chẳng có tư cách đứng ở nơi này.
Thẩm Phi giận đến xám mặt. Dù tính tình hắn có dễ chịu đến mấy thì cũng không chịu nổi hai mẹ con nhà này.
Sau cùng, Thẩm Phi quyết định phớt lờ, để mặc bọn họ đứng đó rồi quay người đi thẳng vào khách sạn.
“Ấy, cậu Thẩm, đừng đi chứ?”
“Anh giận rồi à?”
“Xảo Ngọc, Doanh Doanh, ăn nói kiểu gì đấy, còn không mau nhận lỗi với cậu Thẩm”.
“Cậu Thẩm đích thân ra đón đã là nể mặt nhà họ Thu rồi”, là người sáng suốt, ông Cả Thu Quang nhận ra sắc mặt khó coi của Thẩm Phi, bèn vội vàng xin lỗi hắn.
Nhưng Vương Xảo Ngọc lại ngăn Thu Quang, đắc ý nói: “Anh Cả à, cậu Thẩm không phải đang giận đâu, chắc là vào trong gọi lãnh đạo khách sạn ra đón chúng ta đấy. Nhà mình cứ chờ ở đây là được”.
“Văn Phi có thân phận thế nào chứ, muốn mời Văn Phi nhà ta dùng cơm, tất nhiên phải đón tiếp hoành tráng rồi”.
Họ đợi một lúc lâu, nhưng đến một con ruồi cũng chẳng thấy đâu, đừng nói là lãnh đạo.
Cuối cùng, người nhà họ Thu cũng hết cách, đành tự bước vào trong với vẻ mặt xám xịt.
Sắc mặt của Vương Xảo Ngọc khó coi vô cùng. Ban nãy bà ta còn chắc nịch rằng Thẩm Phi sẽ gọi người ra nghênh đón, nhưng không ngờ hắn lại bỏ mặc họ ở đây, không buồn quan tâm.
Cú tự vả này khiến bà ta tức đỏ mặt, dọc đường đi chẳng hề lên tiếng.
Khi nhà họ Thu vào trong, trên chiếc bàn ăn cực lớn đã lên món thịnh soạn, Diệp Phong và Thu Mộc Trân đang yên lặng ngồi đấy. Đứng gần đó là các cô lễ tân mặc sườn xám, còn Thẩm Phi thì chẳng biết đã chạy đi đâu.
Vừa trông thấy vợ chồng Diệp Phong, hai mẹ con Vương Xảo Ngọc đã ngay lập tức bừng bừng lửa giận.
Đặc biệt là Thu Mộc Doanh. Đáng lý ra hôm nay nhân vật chính phải là cô ta và chồng, thế mà rốt cuộc lại bị Thu Mộc Trân và kẻ rác rưởi Diệp Phong chiếm hết hào quang. Sau khi thấy họ, Thu Mộc Trân bèn tức tối chửi thẳng: “Thu Mộc Trân, Diệp Phong, hai người đúng là không biết xấu hổ”.
“Người mà giám đốc Thẩm mời là chồng tôi. Hai người có tư cách gì mà ngồi đây?”
“Lại còn ngồi ở vị trí của khách mời danh dự. Các người xứng à?”
“Còn dám mạo nhận tôi và chồng tôi cơ đấy. Trên đời này, tôi chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ như hai người”.
Trong cơn phẫn nộ, Thu Mộc Doanh đã vung tay về phía Thu Mộc Trân.
Nhưng cổ tay cô ta bỗng bị Diệp Phong nắm chặt.
“Á!”
“Đau quá!”
“Đồ khốn, buông ra!”, lực tay của Diệp Phong không nhẹ, Thu Mộc Doanh đau đến nỗi chảy nước mắt.
Diệp Phong lúc này vô cùng lạnh lùng, giọng nói còn có phần uy nghi đáng sợ: “Thu Mộc Doanh, tôi cảnh cáo cô. Nếu cô còn dám vô lễ với chị cô, thì đừng trách tôi không niệm tình người nhà, không khách sáo với cô”.
Là người trong nhà và thường xuyên chạm mặt, nên Diệp Phong đã nhẫn nhịn rất nhiều chuyện, không muốn hành xử quá tuyệt tình.
Dù sao thì nhà họ Thu cũng là nhà mẹ vợ anh, nếu quan hệ đôi bên đổ vỡ thì chắc chắn Thu Mộc Trân sẽ rất buồn lòng.
“Tên rác rưởi Diệp Phong này, tính làm gì vậy hả?”
“Chỉ là một kẻ ở rể hèn mọn thôi mà cũng dám đánh con gái tôi?”
Thấy con gái bị ức hiếp, Vương Xảo Ngọc tức đến đỏ mặt, run rẩy chửi rủa Diệp Phong.
Thấy sự việc đang xảy ra theo chiều hướng khó kiểm soát, Thu Mộc Trân vội vã khuyên can Diệp Phong: “Đừng như vậy mà, Diệp Phong”.
Vợ đã lên tiếng, tất nhiên Diệp Phong sẽ bỏ tay ra. Anh ngồi xuống trở lại, yên tĩnh uống trà.
“Doanh Doanh à, không sao chứ?”
“Mẹ nó, đúng là độc ác, làm tay con đỏ hết cả rồi”, Vương Xảo Ngọc xót con gái, sau đó chỉ thẳng vào hai vợ chồng Diệp Phong rồi mắng mỏ.
“Hai đứa vô ơn. Đừng quên, chúng bây có thể ngồi đây đều nhờ Doanh Doanh và Văn Phi nhà này. Không biết cảm ơn thì thôi, còn dám động tay động chân?”
“Cút! Cút ngay đi! Nhà này không cho phép chúng bây ăn uống ở đây!”
Vương Xảo Ngọc rất ra dáng bà chủ, gầm lên với Diệp Phong và Thu Mộc Trân.
Diệp Phong xem những lời ấy như tiếng chó sủa bên tai, vẫn lặng lẽ ngồi thưởng trà. Thu Mộc Trân thì mặt mũi trắng bệch, trong lòng rất muộn phiền.
Đối với Thu Mộc Trân, tuy Vương Xảo Ngọc ăn nói khó nghe, nhưng lời bà ta nói cũng chẳng sai. Cô và Diệp Phong được ngồi ở đây, có lẽ đều nhờ danh tiếng của Sở Văn Phi.
Cả nhà họ Thu này, chắc chỉ có Sở Văn Phi mới có thể được nhà họ Thẩm tiếp đãi thế này mà thôi. Nếu không vì lẽ đó thì Thu Mộc Trân thật sự không nghĩ ra lý do gì khác nữa.
Tâm trạng bồn chồn không yên, Thu Mộc Trân đành lẳng lặng kéo Diệp Phong: “Diệp Phong à, hay là chúng ta về đi”.
Diệp Phong khẽ cười đáp: “Về, tại sao phải về? Bữa tiệc này của nhà họ Thẩm, chúng ta còn chưa động đũa, sao phải vội rời đi chứ?”
“Cút xéo ngay!”
“Thích tỏ vẻ ta đây quá nhỉ? Người mà giám đốc Thẩm mời là cậu sao? Cậu họ Diệp mà dám mạo nhận cái danh Sở tiên sinh của Văn Phi nhà tôi, đúng là không biết ngượng!”
“Đủ rồi!”, nghe Vương Xảo Ngọc mắng nhiếc, ông cụ Thu không chịu được nữa, bèn giận dữ đập bàn quát lớn, “Xem đây là đâu? Chợ rau chợ cá à? Chửi rủa ầm ĩ, không thấy mất mặt sao?”
Bị ông cụ nạt, Vương Xảo Ngọc lập tức ngậm miệng lại, không dám ồn ào nữa, nhưng trong lòng thì vẫn tức anh ách.
“Hai đứa, tự biết thân phận của mình rồi nhỉ, vị trí khách mời danh dự là để hai đứa ngồi à? Còn không mau cút ra?”, ông cụ nhà họ Thu nhìn sang Diệp Phong và Thu Mộc Trân.
Diệp Phong đang muốn đáp trả thì Thu Mộc Trân đã ngăn lại: “Vâng, thưa ông nội”.
Thu Mộc Trân ngoan ngoãn kéo Diệp Phong ra khỏi chỗ ngồi.
“Văn Phi, cháu và Mộc Doanh ngồi vào đấy đi. Hôm nay hai cháu là nhân vật chính mà”.
Ông cụ Thu là người dày dạn kinh nghiệm, đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi theo cấp bậc. Thu Mộc Trân và Diệp Phong đương nhiên là ngồi ở vị trí ngoài cùng.