Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Trước khách sạn Vân Cảnh.  

             Ô tô sang trọng đỗ san sát nhau, bọn người Thẩm Phi khom lưng nghênh đón.  

             Trong tiếng chào mừng đầy cung kính ấy, Diệp Phong đặt chân lên thảm đỏ, Thu Mộc Trân khoác tay người đàn ông của cô, làn tóc khẽ tung bay trong gió nhẹ.  

             Ôm người đẹp trong lòng, Diệp Phong bước lên bậc thềm. Diệp Phong và Thu Mộc Trân lúc này tựa như đức vua và hoàng hậu trị vì thiên hạ, được mọi người hết mực kính trọng và dõi theo không rời mắt. Mỗi một bước họ tiến về phía trước, các nhân viên lễ tân đứng ở hai bên đều khom người cúi chào. “Hoan nghênh Sở tiên sinh và Sở phu nhân”, lời chào kính cẩn ấy như sóng vỗ, dập dềnh nối tiếp nhau, vang dậy một góc trời.  

             Người nhà họ Thu đứng đằng sau đều sững sờ, vẻ hoảng hốt và kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.  

             Bọn họ gần như không dám tin vào mắt mình nữa. Một kẻ ở rể ti tiện, thấp kém như Diệp Phong, giờ đây lại vẻ vang đến vậy.   

             Khí thế uy nghi và cao quý ấy tựa như vầng dương, tỏa ra hào quang rực rỡ trong tiếng chào cung kính của đám người Thẩm Phi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

             Đứng cạnh Diệp Phong và cùng anh tận hưởng niềm vinh hạnh ấy, đôi mắt xinh đẹp của Thu Mộc Trân chợt sáng chợt tối, nụ cười rạng ngời như hoa nở.  

             Chính vào giây phút sánh vai bên Diệp Phong và đón nhận vô số ánh mắt kính nể của kẻ khác, đã có một thoáng, Thu Mộc Trân cảm giác như cô sở hữu cả thế giới này.  

             “Sao… sao lại là cậu ta?”  

             “Sao có thể là bọn họ chứ?”  

             “Diệp Phong chỉ là một thằng ở rể tầm thường, nó có tài cán gì mà lại được giám đốc Thẩm tiếp đãi như vậy?”  

             Cả nhà họ Thu đều ngớ người. Thu Mộc Doanh trợn trừng mắt, nỗi căm phẫn và đố kỵ hừng hực trong lòng như lửa đốt, đôi mắt cô ta cũng trở nên đỏ ngầu.  

             Ông cụ nhà họ Thu cũng ngẩn người, khuôn mặt già nua co giật liên hồi: “... Sao lại là Diệp Phong?”  

             “Không lẽ… từ trước đến nay, nhà chúng ta đã quá xem thường Diệp Phong rồi?”  

             “Chẳng lẽ, cậu ta đã che giấu thân phận của mình?”  

             Vì quá đỗi bàng hoàng, khuôn mặt của ông cụ Thu trở nên đỏ bừng, nhịp tim cũng rối loạn.  

             Bên trong khách sạn Vân Cảnh vô cùng nguy nga lộng lẫy.  

             Ở mỗi góc rẽ đều có hai cô phục vụ sở hữu vẻ ngoài thanh tú và vóc dáng cao ráo. Khoác lên mình bộ sườn xám tuyệt đẹp càng làm tôn lên vẻ quyến rũ của các cô.  

             Đây là lần đầu tiên được tiếp đón long trọng thế này nên Thu Mộc Trân rất cẩn trọng. Khi đôi tay ngà ngọc nắm chặt lấy Diệp Phong chẳng rời, Thu Mộc Trân mới nhận ra có một người đàn ông để nương tựa ở cạnh mình là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.  

             Còn Diệp Phong lại rất đỗi điềm nhiên, như thể đã quen với cảnh tượng xa hoa này từ lâu rồi. Đến khi ngồi vào bàn ở giữa đại sảnh, trên khuôn mặt Diệp Phong không hề xuất hiện bất kỳ vẻ kiêng dè hay hoảng loạn nào.  

             “Thưa Sở tiên sinh, bố tôi đang trên đường đến đây, một lát nữa sẽ có mặt ạ”.  

             “Nếu tiên sinh không còn mời ai khác nữa thì có thể yêu cầu lên món ạ, mời tiên sinh và vợ dùng bữa trước”, bằng thái độ cẩn thận và ngôn từ kính trọng, Thẩm Phi khom lưng cất tiếng nói. Đứng trước mặt Diệp Phong, Thẩm Phi tựa như một kẻ dưới trướng hèn mọn, không còn vẻ hống hách kiêu căng như trước.  

             Người đàn ông ở trước mặt hắn có thân phận quá khủng khiếp. Ngay cả kẻ quyền lực nhất nhì Vân Châu là Lý Nhị mà còn phải cung kính trước Diệp Phong. Nhà họ Thẩm của hắn chỉ là phận tay sai của Lý Nhị. Họ không dám động đến Lý Nhị, thì làm sao dám chọc vào người mà Lý Nhị hết mực kính trọng?  

             “Ừm”, Diệp Phong gật đầu.  

             Thu Mộc Trân ngước nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Diệp Phong này, ông nội và mọi người vẫn chưa đến à?”  

             Diệp Phong khẽ cười: “Vừa nãy em không nhìn thấy sao? Lúc chúng ta bước vào, đám người ấy đều đứng gần đó và chứng kiến cả đấy”.  

             “Hả?”, nghe anh nói vậy, Thu Mộc Trân rất ngạc nhiên, “Ý anh là mọi người vẫn còn ở bên ngoài và chưa vào trong ư? Sao họ còn đi chậm hơn chúng ta vậy nhỉ?”  

             “Sao ạ? Hóa ra đó là người nhà của tiên sinh ạ. Là lỗi của tôi, tôi sẽ đón họ vào ngay ạ”, Thẩm Phi nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái đi. Hắn sợ đến nỗi mồ hôi túa ra đầm đìa, vội vã đích thân ra ngoài đón khách.  

             Dù sao thì đấy cũng là người thân của Sở tiên sinh. Tất nhiên là Thẩm Phi sợ rằng hắn tiếp đón không chu đáo sẽ làm Diệp Phong tức giận.

Advertisement
';
Advertisement