Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thu Mộc Trân vẫn đang thấy rất tủi thân, đôi mắt cũng đỏ ngầu.  

             Diệp Phong đứng cạnh cô, càng nhìn họ càng tức giận.  

             Mẹ kiếp, anh mua đồ cho vợ, đám người này dựa vào cái gì mà đòi hưởng trọn?  

             “Không được, phải gọi điện bảo nhà đấu giá lấy lại mấy món đồ này. Không thể để đám vô ơn này hưởng lợi”.  

             Diệp Phong tìm một góc khuất để gọi điện cho Lý Nhị, định bảo ông ta chuyển lời cho bên đấu giá.  

             Đúng lúc ấy, điện thoại của Diệp Phong lại reo lên.  

             “Xin chào, đây là số của Sở tiên sinh phải không ạ?”  

             “Tôi là Vương Lộ Lộ, người chủ trì buổi đấu giá tối qua, cũng là quản lý của nhà đấu giá Vân Hải”, một giọng nữ ngọt ngào vang lên.  

             Diệp Phong còn nhớ người này: “Phải, là tôi”.  

             Nghe đối phương đáp lại, Vương Lộ Lộ lập tức xin lỗi: “Sở tiên sinh, chúng tôi chân thành xin lỗi anh. Những vật phẩm đấu giá mà anh mua được vào tối qua đã xảy ra chút vấn đề”.  

             “Chúng tôi vừa nhận được tin, lai lịch của chiếc xe Phaeton và cây trâm hoàng gia không được trong sạch lắm. Bây giờ cảnh sát đang tiến hành truy lùng. Lát nữa nhân viên của nhà đấu giá sẽ đến thu hồi chúng ngay lập tức và hoàn trả số tiền đấu giá tương ứng cho anh. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện này cho anh ạ. Chúng tôi xin bảo đảm, sau này…”  

             Khi Vương Lộ Lộ vẫn còn đang dè dặt xin lỗi, Diệp Phong đã bật cười, vẻ xảo quyệt thoáng qua trên gương mặt: “Không cần đâu. Đồ tôi đã mua thì không có lý gì lại trả về. Yên tâm, những chuyện còn lại cứ để tôi lo liệu, không liên lụy đến nhà đấu giá đâu”.  

             Dứt lời, Diệp Phong cúp máy rồi trở lại với nụ cười bí ẩn.  

             Lúc này, ở trước sân nhà, Vương Xảo Ngọc đang đề nghị với ông cụ Thu: “Bố à, cây trâm hoàng gia châu Âu này rất có giá trị. Con nghĩ là nên để hai vợ chồng Doanh Doanh và Văn Phi lấy nó. Nhà Văn Phi đã giúp nhà họ Thu rất nhiều, chúng ta cũng nên bày tỏ chút tâm ý. Cây trâm ngọc này tặng cho mẹ Văn Phi là thích hợp nhất”.  

             “Còn về ô tô, công ty của chúng ta đã lái chiếc Cadillac nhiều năm nay, đến lúc đổi xe rồi. Theo con, chiếc xe Phaeton này nên dùng để thay thế cho chiếc Cadillac ấy”.  

             Vương Xảo Ngọc tính toán rất chu toàn. Bà ta bảo tặng trâm ngọc cho bà thông gia, nhưng biết đâu đối phương sẽ ngại ngần không nhận. Mà dù có nhận, thì Sở Văn Phi cũng là con một trong nhà, cây trâm ngọc ấy trước sau gì cũng để lại cho Văn Phi và con gái của bà ta.  

             Về chiếc xe Phaeton kia, Vương Xảo Ngọc còn tính kỹ hơn. Công ty Hậu cần Thu Thủy có hai chiếc xe cơ quan, một chiếc Audi do chủ tịch Thu Quang lái, một chiếc Cadillac do tổng giám đốc Thu Lạc, cũng là bố Thu Mộc Doanh lái. Nay Phaeton thay thế Cadillac, trên danh nghĩa là xe cơ quan, nhưng thực tế chính là cả nhà Thu Mộc Doanh sử dụng.  

             Bàn tính nửa ngày trời, những vật phẩm đấu giá đáng giá bạc triệu này gần như đều rơi vào túi của gia đình Thu Mộc Doanh.  

             Còn đôi cao gót kia thì Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh chẳng thèm nhìn đến.  

             Chỉ là một đôi giày cao gót thôi, đáng bao nhiêu tiền cơ chứ, ai mà cần. Dù sao thì kích cỡ cũng không vừa chân họ.  

             Những người còn lại trong nhà nào phải kẻ ngốc, tất nhiên là họ nhìn ra suy tính của Vương Xảo Ngọc. Họ biết hết, nhưng cũng chẳng nói gì.  

             Lần này nhà họ Thu qua được cửa ải khó khăn cũng nhờ con rể của ông Tư, được chút lợi lộc này âu cũng hợp lý.  

             Ông cụ Thu cũng không phản đối: “Ừm, cứ làm theo sự sắp xếp của Xảo Ngọc”.  

             “Còn về đôi giày kia, Mộc Trân lấy đi. Dù sao cháu cũng là người nhà họ Thu, cách cháu ăn mặc cũng là đại diện bộ mặt của nhà họ Thu này”, ông cụ lãnh đạm cất lời.  

             “Thu Mộc Trân, còn không mau cảm ơn ông nội? Nhớ lấy lời ông dặn, đừng làm mất mặt nhà họ Thu này đấy”, Vương Xảo Ngọc mỉa mai nói.  

             Những người khác cũng chẳng tranh giày đôi giày cao gót ấy làm gì. Quá rõ ràng, họ cảm thấy đấy chỉ là một đôi giày tầm thường thôi, đáng bao tiền chứ, muốn cho Thu Mộc Trân cũng được thôi.  

             Sau khi chia chác xong, ai về nhà nấy.  

             Diệp Phong giữ đôi giày cao gót mấy trăm nghìn tệ giúp Thu Mộc Trân, rồi đưa cô trở về.  

             Trước khi rời đi, Diệp Phong kín đáo liếc mắt nhìn gia đình Thu Mộc Doanh đang hả hê tự mãn, trong bụng cười thầm.  

             “Xin lỗi nhé, thím Tư”.  

             “Kẻ tranh đồ của vợ tôi, buộc phải trả giá”.  

             Trên chiếc ô tô Phaeton, cả nhà Vương Xảo Ngọc vui vẻ nói cười. Thu Mộc Doanh mân mê cây trâm ngọc không nỡ rời tay.  

             “Doanh Doanh à, gọi điện cho bố con, bảo ông ấy mau về đây và vứt cái xe cũ nát kia đi. Tối nay nói bố con lái chiếc xe sang trọng này đưa cả nhà mình đến hồ Vân Vụ hóng gió”.  

             “Ha ha”.  

             “Gia đình chúng ta cũng có xe sang bạc triệu rồi”.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement