Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Gì cơ?

Quyên góp một triệu tệ?

Còn chi trả bằng tiền mặt?

Câu nói này của Diệp Phong tựa như tảng đá khổng lồ rơi xuống biển, khiến cả hội quán lập tức dậy sóng.

Tất cả đều choáng váng. Khí phách và sự hào phóng của Diệp Phong đã khiến những người có mặt ở đây phải kinh ngạc.

Ngay cả Lâm Thiến cũng không nhịn được, buột miệng mắng chửi.

“Một triệu?”

“Mẹ nó!”

“Tôi nghĩ anh có vẻ nghiện làm trò ra oai lắm rồi đấy?”

“Kẻ nghèo hèn như anh có ngần ấy tiền ư?”

“Lại còn dùng tiền mặt? Chỉ sợ là chính anh còn chẳng biết một triệu tiền mặt nặng đến mức nào ấy chứ!”

“Mà cũng đúng. Kẻ nghèo khổ như anh thì chắc cả đời này cũng không được nhìn thấy số tiền nhiều như thế đâu nhỉ?”

Những lời Diệp Phong vừa nói ra khiến Lâm Thiến bật cười, như thể đấy là chuyện cười hài hước nhất trên đời này vậy. Khuôn mặt thoa son trét phấn tràn ngập vẻ khinh miệt và mỉa mai.

Nghe Lâm Thiến nói thế, những người khác cũng bắt đầu nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

“Có vẻ chúng ta thật sự bị tên khốn này gạt rồi”.

“Anh ta xem mọi người là bọn ngốc để lừa phỉnh à?”

“Không có tiền mà còn ra vẻ giàu có, đúng là không biết xấu hổ!”

“Một người phải nghèo đến mức nào mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này nhỉ?”

“Thật chứ. Không chỉ nghèo khổ mà còn ngu ngốc nữa!”

Chỉ trong chốc lát, cả hội quán lại xôn xao ầm ĩ.

Có người cười nhạo, có kẻ châm chọc, có mắng chửi, có khinh khi.

Quá rõ ràng, đám đông đều cho rằng vừa nãy Diệp Phong chỉ ba hoa ra vẻ mà thôi, chẳng ai tin lời anh cả.

Suy cho cùng, liệu có ai lại rỗi hơi đem theo một triệu tệ tiền mặt khi tham gia đấu giá cơ chứ?

Hơn nữa, khối lượng của một triệu tiền mặt cũng không nhỏ, chắc đủ để chất đầy một chiếc rương ấy chứ. Nhưng họ nhìn xung quanh Diệp Phong thì lại chẳng thấy vật gì đủ to để đựng ngần ấy tiền cả.

“Đúng là rác rưởi!”

“Suốt ngày chỉ biết mơ mộng làm đại gia ấy nhỉ?”

“Hạng bần cùng này chỉ đến gây rối thôi!”

“Cái hội quán này làm ăn kiểu gì mà để tên ngu ngốc này vào đây vậy”

Hành vi của Diệp Phong khiến quần chúng phẫn nộ. Đã có không ít người bắt đầu buông lời mắng chửi.

Những người có mặt ở đây tự cho mình thuộc tầng lớp thượng lưu. Đứng chung với một kẻ thất bại như Diệp Phong khiến họ cảm thấy giá trị của bản thân bị hạ thấp, là một sự sỉ nhục đối với thân phận cao quý của họ.

Người chủ trì trước đó còn xu nịnh Diệp Phong cũng đã mất kiên nhẫn, hỏi anh thêm một lần nữa: “Đây là một buổi đấu giá trang trọng, không phải là nơi để anh làm loạn”.

“Nếu anh không thể đưa ra thẻ ngân hàng để chứng minh mình đủ năng lực chi trả, vậy thì đừng trách nhà đấu giá đuổi anh ra khỏi hội quán và đưa anh vào danh sách đen”.

Giọng nói lạnh lẽo như băng, không còn vẻ kính cẩn như vừa nãy, ngay cả xưng hô “tiên sinh” cũng bỏ qua.

Xã hội này thực tế như vậy đấy.

Có tiền, có quyền, anh sẽ là một Sở tiên sinh được mọi người tôn kính.

Không tiền, không quyền, anh là gã thất bại nghèo hèn bị người ta sỉ nhục.

Nhìn những kẻ được xem là thượng lưu dưới sân khấu, Diệp Phong chỉ cảm thấy bọn họ “xấu xí” vô cùng!

“Ông Nhị, chúng ta có cần ra mặt không ạ?”, trong phòng riêng, hai thuộc hạ Kim Bảo và Ngân Bảo thấy vậy bèn hỏi ý Lý Nhị.

Lý Nhị xua tay: “Để xem sao. Tiểu Sở không phải là người lỗ mãng. Cậu ta nói thế thì chắc chắn đã có chuẩn bị rồi”.

Trong hội quán, Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ.

Lâm Thiến ở bên cạnh cười khẩy, còn người chủ trì đấu giá tiếp tục dồn ép: “Tiên sinh, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn. Nếu anh vẫn không đưa thẻ ngân hàng thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

“Còn phí lời với hạng nghèo hèn này làm gì?”

“Anh ta chẳng có xu nào đâu”.

“Để tôi nói cho. Với loại rác rưởi này thì chỉ cần tẩn một trận rồi đuổi cổ là được”, Lâm Thiến bật cười hung hãn.

Ở đằng sau, những người còn lại cũng căm phẫn mắng nhiếc không ngừng.

“Thằng thối tha, còn không mau cút?”

“Cút đi!”

“Còn tưởng giàu có lắm, thì ra chỉ là một thằng nghèo khổ”.

“Còn mặt mũi ở đây cơ đấy, biến!”

Chỉ trong chớp mắt, tiếng mắng mỏ giận dữ đồng loạt vang lên.

Những giọng nói giận dữ cuồn cuộn thành dòng nước, công phá cả hội quán.

Đối mặt với muôn vàn chỉ trích, Diệp Phong vẫn bình thản như không. Dáng dấp cao gầy đứng dưới ánh đèn mờ tối, chiếc bóng đen đổ dài trên sàn.

Diệp Phong của lúc này như kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ.

Người chủ trì Vương Lộ Lộ đã gọi bảo vệ, chuẩn bị lôi Diệp Phong ra ngoài.

Lâm Thiến mỉm cười đầy đắc thắng, những kẻ khác cũng cực kỳ giận dữ và khinh bỉ.

Nhưng trò hề này đã dừng lại tại đây.

Khi Lộ Lộ gọi bảo vệ vào, tiếng động cơ rầm rầm bỗng vang lên bên ngoài hội quán. Ánh đèn xe màu vàng cam tựa như lưỡi kiếm sắc nhọn xé toang màn đêm.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, “ầm” một tiếng, cánh cổng hội quán đã bị người ta đẩy ra.

Như sấm sét xuyên qua mây mù, họ trông thấy một người phụ nữ già dặn sải bước tiến vào. Khuôn mặt cô rất lạnh lùng và uy nghiêm. Đôi cao gót màu trắng bạc gõ lộp cộp xuống sàn, âm thanh vang lên đầy dồn dập. Chiếc váy công sở khéo léo tôn lên vóc người duyên dáng và gợi cảm của cô. Mái tóc bồng bềnh tung bay trong gió, đôi tất lụa đen phối cùng sơ-mi xanh nhạt, trông cô quý phái vô cùng.

Có một vài người phụ nữ, mỗi khi xuất hiện, sẽ giống như tia sáng xuyên qua đêm đen, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Giống hệt người phụ nữ lạnh lùng và già dặn trước mặt họ bây giờ vậy. Cô như nữ hoàng từ trên bầu trời bước xuống thế gian, trong bóng đêm, khí thế ngời ngời ấy của cô khiến ai nấy đều khiếp sợ.

Sau lưng cô là mười người đàn ông cao to mặc Âu phục. Họ đeo kính râm, quần áo phẳng phiu, mỗi người cầm một két sắt trong tay, theo sát người phụ nữ sang trọng đi phía trước.

“Đây… đây là?”

Ai nấy đều sững sờ, ngước nhìn dòng người đột ngột bước vào hội quán. Đặc biệt là người phụ nữ thướt tha đi trước, đã thu hút tất cả sự chú ý của đám đông.

Người chủ trì Lộ Lộ vừa trông thấy đối phương thì đã ngây ra. Vẻ khinh miệt dành cho Diệp Phong biến mất ngay lập tức, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, vội vàng tiến đến chào hỏi: “Cô Từ Lôi ghé thăm sao lại không báo trước với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi sắp xếp nghênh đón ạ?”

“Từ Lôi?”

“Không lẽ đó là Từ Lôi, giám đốc chi nhánh Vân Châu của ngân hàng Hồng Kỳ, người quản lý khối tài sản hàng trăm tỷ?”

“Bảo sao khí chất lại mạnh mẽ như vậy!”

“Ra là Từ Lôi. Đây là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng và khiến cả Vân Châu phải kiêng dè đấy”.

“Vãi thật, sao cô ta lại đến đây?”, đám đông xôn xao bàn tán, ngay cả Lý Nhị cũng trợn tròn mắt. Vội đứng bật dậy, ông ta tối sầm mặt lại, mắng thầm trong lòng.

Trong giới thượng lưu này, không ai là không biết đến Từ Lôi.

Phàm là kẻ cần tiền thì đều phải tạo dựng mối quan hệ với người phụ nữ quyền lực này.

Ở Vân Châu có một câu nói: nửa bầu trời Vân Châu thuộc về Lý Nhị, nửa còn lại chính là của Từ Lôi.

Kẻ đầu tiên nắm giữ quyền thế, kẻ thứ hai mạnh về tiền của!

Chỉ cần một người cũng đủ sức san bằng Vân Châu.

Ngay cả Lý Nhị khi gặp Từ Lôi cũng phải niềm nở tiếp đãi, không thể đắc tội.

Người chủ trì Vương Lộ Lộ thường xuyên làm ăn liên quan đến tiền bạc nên tất nhiên có quen biết với người phụ nữ này. Đó là lý do người chủ trì vừa trông thấy Từ Lôi thì đã đon đả chào hỏi ngay.

Nhưng Từ Lôi còn chẳng buồn ngó ngàng đến, thẳng thừng đẩy Vương Lộ Lộ sang một bên. Đôi mắt cô lạnh lùng lướt qua cả đại sảnh. Sau đó, trước ánh mắt dõi theo của quần chúng, cô bước thẳng lên sân khấu, tiến đến trước mặt Diệp Phong.

Trong ánh nhìn chòng chọc của đám đông, người phụ nữ quyền lực nổi tiếng khắp Vân Châu đã khom người trước Diệp Phong, giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm vang lên khắp hội quán: “Sở tiên sinh, hai mươi triệu tiền mặt đã được giao đúng hẹn, mời anh kiểm tra!”

“Mời Sở tiên sinh kiểm tra ạ!”

“Mời Sở tiên sinh kiểm tra ạ!”

...

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement