Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Thôi khỏi, ở nhà tôi có nhiều giày cao gót lắm, không cần đâu”, Thu Mộc Trân cười đáp lại nhưng giọng điệu có phần gượng gạo.

“Vậy sao? Có lẽ tất cả số giày ở nhà cô cộng lại cũng không bằng số lẻ của đôi Louboutin này nhỉ”, Lâm Thiến cười thầm với vẻ khinh thường. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ nham hiểm.

Thu Mộc Trân à Thu Mộc Trân, một thời vinh quang khi còn trong trường của cô thì đã sao chứ?

Chẳng phải giờ vẫn bị Lâm Thiến tôi giẫm đạp lên sao.

Muốn trách thì hãy trách cô đã gả nhầm người, gặp phải một tên vô dụng.

Lâm Thiến nhìn xuống với vẻ trịch thượng. Từ đầu tới cuối, cô ta luôn tỏ ra cao ngạo trước mặt Thu Mộc Trân. Cô ta đã được xếp vào hàng thượng lưu thì đương nhiên là khinh thường loại người bình thường như Thu Mộc Trân.

“Năm trăm ba mươi nghìn tệ!”

Hội trường nhanh chóng có người ra giá.

“Năm trăm bốn mươi nghìn tệ”.

Tiếng đấu giá vang lên dồn dập, giá của đôi giày cũng dần dần được nâng cao.

Có điều, những người ra giá thường là thanh niên. Bọn họ phần lớn là cậu ấm muốn lấy lòng cô gái mình thích. Còn những người lớn tuổi hơn một chút thì điềm đạm hơn, họ cũng ra giá, nhưng sau vài lần nếu thấy giá đã vượt quá dự tính ban đầu thì cũng không tranh giành đấu giá tiếp nữa.

Vì vậy, sau vài lần đấu giá ngắn ngủi thì hội trường chỉ còn lại vài giọng nói vang lên đấu tiếp.

Một trong số đó đương nhiên là Vương Vũ – chồng của Lâm Thiến.

Tên Vương Vũ này cũng liều mạng để lấy lại thể diện thay vợ, khi giá đã vượt đỉnh lên tới sáu trăm nghìn tệ thì hắn vẫn nghiến răng theo tới cùng.

“Sáu trăm linh năm nghìn tệ!”, Vương Vũ giơ bảng.

Bên đấu giá còn lại cũng là một cặp tình nhân, nhưng rõ ràng là người đàn ông không còn quá nhiệt tình nữa.

“Honey này, hay là không theo nữa nhé. Giá cao hơn quy định nhiều quá, dù có mua được thì cũng là lỗ. Nếu bố anh mà biết anh mua một đôi giày với giá sáu trăm linh năm nghìn tệ thì anh sẽ bị đánh chết mất”.

Người đàn ông này không giống Vương Vũ. Hiện tại Vương Vũ được coi là khá thành công về sự nghiệp, kinh tế độc lập. Còn người đàn ông kia là rich kid, tiêu tiền của bố nên hơi cảm thấy chột dạ, cuối cùng đành phải cầu khẩn bạn gái.

“Em không biết, em muốn có nó”.

“Người ta muốn có được đôi giày đó!”

Cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm rất đậm bên cạnh tỏ vẻ hờn dỗi. Người đàn ông cũng hết cách, đành nghiến răng ra giá một lần nữa: “Sáu trăm mười nghìn tệ!”

“Ai mà tăng giá thì đôi giày này sẽ thuộc về người đó. Cậu chủ đây không chơi cùng nữa”.

Câu nói của cậu ấm kia rõ ràng là nhằm vào Vương Vũ. Chiêu lùi mà tiến này cũng được coi là khá thông minh. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không tranh với anh ta nữa.

Nhưng Vương Vũ vẫn muốn cho bằng được. Hắn hô lên với vẻ hào sảng: “Sáu trăm mười lăm nghìn tệ!”

“Ha ha…”

“Người anh em quả là hào phóng!”

“Người quân tử không tranh giành món đồ yêu thích của người khác, đôi Louboutin này thuộc về anh”, cậu ấm kia cười thản nhiên. Mấy câu nói của anh ta nghe có vẻ rất hào hiệp.

Vương Vũ gật đầu cười, biểu cảm vô cùng nhàn nhã. Đối với hắn, sáu trăm mười mấy nghìn chỉ như tiền lẻ mà thôi.

“Woa”

“Ông xã thật tuyệt!”

“Yêu chết đi được”.

Thấy đối thủ cuối cùng cũng đã từ bỏ, Lâm Thiến vui mừng vô cùng. Cô ta hét lên và sà vào lòng Vương Vũ.

“Chút tiền lẻ thôi mà”.

“Thiến Thiến, anh nói rồi, Vương Vũ anh sẽ cho em những thứ tốt nhất trên đời”.

“Trâm bạch ngọc cài tóc gì đó chỉ là đồ second hand thôi, sao có thể xứng với người phụ nữ của Vương Vũ. Chỉ có đôi giày nữ vương phiên bản giới hạn này mới thật sự xứng với vẻ cao quý của em”.

Vương Vũ thản nhiên nói, để lộ vẻ ngạo mạn.

Hai mắt Lâm Thiến thì sáng rực. Cô ta ôm chặt lấy người đàn ông, trong lòng thầm cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.

Đây mới là người đàn ông của Lâm Thiến này chứ.

Và cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng với cô ta!

Cảm nhận được ánh mắt của đám đông, Lâm Thiến cảm thấy thỏa mãn với hư vinh của bản thân. Sau đó cô ta nhìn Thu Mộc Trân với vẻ đắc ý: “Mộc Trân, xin lỗi nhé, tôi biết cô cũng thích đôi giày này, với mối quan hệ giữa chúng ta, lẽ ra tôi nên tặng cô làm quà. Nhưng chồng tôi đã nói rồi, đôi giày này được thiết kế dành cho tôi, cô không hợp với sự cao quý và nho nhã của nó”.

“Hay là thế này đi, tôi thấy đôi giày cô đi cũng cũ lắm rồi, tôi tặng cô đôi giày tôi đang đi nhé. Hàng hiệu, cũng mấy chục nghìn, mua được mười mấy đôi giày trên chân cô đấy”.

Lâm Thiến nói với vẻ quan tâm nhưng giọng điệu như bố thí đó khiến Thu Mộc Trân cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Thiến cố ý nói to. Lúc này có không ít người quay qua nhìn. Họ vô thức nhìn xuống đôi giày hàng chợ dưới chân Thu Mộc Trân, đôi mắt ánh lên sự khinh thường và chế nhạo.

Ánh mắt của đám đông giống như gai nhọn đâm vào Thu Mộc Trân đầy đau đớn. Cô cúi đầu, lặng lẽ thu chân lại.

Lâm Thiến thấy vậy thì đắc ý vô cùng.

Muốn đọ với tôi, Thu Mộc Trân, cô xứng không?

Đúng vậy, điều mà Lâm Thiến muốn thấy nhất chính là vẻ mất mặt của Thu Mộc Trân.

Cô ta muốn lấy lại sự nổi tiếng đã bị Thu Mộc Trân tranh mất thời đại học.

“Sáu trăm mười lăm nghìn, vị này ra giá sáu trăm mười lăm nghìn”.

“Các ông các bà, còn có ai ra giá cao hơn không?”

Người chủ trì nhìn một lượt, chuẩn bị gõ búa xuống.

Không một ai đáp lại, không một ai còn định tranh giá nữa.

Đám đông không phải là kẻ ngốc, khi giá cả đã vượt quá giá vốn có của nó thì trừ khi phải có nguyên nhân đặc biệt lắm, bằng không mọi người sẽ không ra giá tranh giành thêm nữa.

Vương Vũ nhếch miệng khi thấy vậy. Xem ra lần này ổn thật sự rồi.

Nhưng khi người chủ trì định gõ búa xuống thì nào ngờ Lâm Thiến lại không cam lòng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ vừa tranh trâm cài tóc bạch ngọc với cô ta.

“Anh đây vừa rồi oai phong lẫm liệt, hào khí ngời ngời, sao giờ lại kém thế? Không ra giá nữa à?”

“Hết tiền rồi phải không?”

“Hay là bị dọa hết hồn bởi giá của đôi giày này?”

“Ha ha”

“Tôi rất hiểu loại nhà giàu mới nổi như anh, tỏ ra ngầu đối với vài thứ bé nhỏ mà thôi còn đối với những thứ đồ cao quý thật sự thì đến dũng khí ra giá cũng không có”.

Lâm Thiến ra sức chế nhạo, bộ dạng tiểu nhân đắc ý.

Đối với cô ta, người đàn ông đeo mặt nạ này là một gã nhà giàu vô học, chứ không thực sự có tiền. Nếu không thời gian đấu giá đã diễn ra lâu như vậy, sao chỉ đấu giá có mỗi chiếc trâm ngọc hay là đã tiêu hết số tiền dự liệu rồi.

“Một gã nhà giàu mới nổi mà dám làm màu trước mặt bà đây sao!”

“Lần này lộ mặt thật rồi chứ gì?”

Lâm Thiến cười xùy, sau đó khoanh tay ngồi thản nhiên, đợi người chủ trì đập búa xuống và mang món đồ tới trước mặt cô ta.

“Bảy trăm nghìn!"

Một giây sau, giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.

Trong hội trường yên lặng âm thanh đó cực vang.

Cuối cùng người đàn ông đeo mặt nạ cũng ra giá sau khi im lặng một hồi lâu.

Không nói thì thôi, một khi nói khiến người khác phải khiếp sợ.

Diệp Phong chỉ ra giá một lần nhưng khiến đám đông phải khiếp sợ. Cái giá bảy trăm nghìn như một cú tát giáng thẳng vào mặt Lâm Thiến khiến cô ta ngây người.

Cô ta không ngờ người đàn ông đeo mặt nạ lại dám ra giá thật.

“Ôi trời!”

“Gã này điên rồi à?”

“Tăng thêm hẳn một trăm nghìn!”

“Đúng là nhà giàu khiêm tốn nhỉ…”

Đám đông sục sôi. Rất nhiều người đồng loạt quay qua nhìn người đàn ông đeo mặt nạ với vẻ ngoài giản dị và khẽ thở dài.

“Wow!”

“Đẹp trai quá!’, có không ít các cô gái trong đám đông tỏ ra si mê.

“Đẹp cái đầu ấy, người ta đeo mặt nạ có tháo ra đâu. Đẹp chỗ nào mà đẹp?”, một người đàn ông khác cảm thấy cạn lời.

“Cứ đẹp đấy, đàn ông có tiền là đẹp, sao nào?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement