Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Chuyện nhà họ Thẩm động đến Diệp Phong khiến Lý Nhị cực kỳ tức giận.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lý Nhị cũng đã bắt đầu nghĩ cách cầu xin cho nhà họ Thẩm.

Dù sao thì Lý Nhị cũng đã làm ăn nhiều năm nay ở Vân Châu. Đối với ông ta, nhà họ Thẩm đúng là một trợ thủ đắc lực vô cùng quan trọng. Quá nửa nguồn tiền vốn của Lý Nhị đều do nhà họ Thẩm cung ứng. Thế nên, Lý Nhị vẫn chưa muốn từ bỏ nhà họ Thẩm, trừ phi rơi vào tình trạng bất đắc dĩ.

Cuối cùng, trước sự van nài khổ sở của Thẩm Cửu Ức, Lý Nhị thở dài một tiếng: “Thôi vậy. Ông đã tận tụy trung thành với tôi suốt bao nhiêu năm qua, lần này gặp họa cũng do con trai ông gây ra. Thế này đi, tôi sẽ nghĩ cách, cầu xin cậu Tiểu Phong giúp ông. Còn hai bố con ông, tối nay đừng hòng ngủ nghỉ, cút đến chỗ Tiểu Sở tiên sinh rồi khấu đầu tạ tội đi”.

“Cảm ơn ông Nhị, cảm ơn ông Nhị”, Thẩm Cửu Ức như người rơi xuống nước nắm được cọng rơm cuối cùng. Sau khi cảm ơn Lý Nhị, ông vội rời đi cùng Thẩm Phi.

Bệnh viện Nhân dân Vân Châu.

“Mộc Trân,em sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Trong phòng bệnh, Diệp Phong vừa thấy Thu Mộc Trân đã tỉnh lại, bèn đưa quả táo đã gọt vỏ cho cô.

Lúc này Thu Mộc Trân đã trở lại vẻ lạnh lùng như trước. Ngày xưa, mỗi khi được Diệp Phong ân cần đối đãi thế này, Thu Mộc Trân đều khinh khỉnh chẳng buồn ngó đến. Nhưng chẳng biết tự bao giờ, Thu Mộc Trân nhận ra thái độ của cô đối với Diệp Phong đã dần dần thay đổi. Như ma xui quỷ khiến, cô nhận quả táo mà anh đưa, còn nói hai tiếng “cảm ơn”.

“Chẳng lẽ, mình thật sự thích người đàn ông này rồi ư?”

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thu Mộc Trân dằn xuống ngay tức khắc. Một Thu Mộc Trân kiêu kỳ, tuyệt đối không cho phép bản thân động lòng với một gã đàn ông tầm thường. Đó là sự kiêu ngạo của người phụ nữ này.

Diệp Phong khẽ lắc đầu cười: “Mình là vợ chồng mà, em cần gì phải khách sáo như vậy”.

Thu Mộc Trân không đáp, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn táo. Khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên ửng lên ngượng nghịu.

“À phải, ông nội tôi thế nào rồi? Nhà họ Thu bây giờ sao rồi?”, Thu Mộc Trân sực nhớ ra chuyện này, lập tức lo lắng hỏi Diệp Phong.

Sắc mặt hơi sa sầm, Diệp Phong nhìn về phía Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, em không hận nhà họ Thu sao? Bọn họ đối xử với em như thế, em còn lo cho họ làm gì”.

Khẽ lắc đầu, Thu Mộc Trân cười khổ: “Máu chảy ruột mềm. Họ có bạc bẽo thế nào thì vẫn là chú bác, là trưởng bối của tôi, có công dưỡng dục, chỉ bảo tôi. Nhà họ Thu vẫn là nguồn cội của tôi, là huyết thống ruột thịt, là người cùng dòng tộc. Làm sao có thể nói bỏ là bỏ? Huống chi lần này đúng là lỗi của tôi. Là tôi đã liên lụy nhà họ Thu”.

Người con gái lương thiện này, đến bây giờ vẫn nghĩ đấy là lỗi của cô, giọng nói đầy tự trách.

Diệp Phong thở dài: “Em đúng là ngốc nghếch mà”.

“Thôi, lần này tha cho họ vậy. Người nhà họ Thu nên thấy may mắn vì có một người cháu gái như em. Ông cụ lại càng phải vui mừng vì có cháu nội như em”.

Những lời này của Diệp Phong khiến Thu Mộc Trân cảm thấy hơi khó hiểu.

“Cái gì mà “tha cho họ”? Diệp Phong, có phải anh giấu tôi chuyện gì hay không?”

Diệp Phong lắc đầu cười: “Không có gì cả. Phải rồi, ông nội em cũng đang nằm ở bệnh viện này. Anh đưa em đến thăm ông nhé”.

“Được”.

Thu Mộc Trân gật đầu đồng ý, sau đó cùng Diệp Phong rời khỏi phòng bệnh.

“Văn Phi, bố anh có tin tức gì chưa?”

“Rốt cuộc có giúp được nhà mình không?”

Trong phòng bệnh, Thu Mộc Doanh sốt ruột vặn hỏi Sở Văn Phi không ngừng.

Bố cô ta đã bị bắt đi, một ngày một đêm chưa có tin tức gì, cô ta không lo mới là lạ.

“Doanh Doanh à, đừng hối thúc Văn Phi nữa. Chuyện này không thể gấp gáp được. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình và tùy số trời an bài mà thôi”, nằm trên giường bệnh, ông cụ nhà họ Thu nói chuyện có phần yếu ớt. Kiếp nạn lần này của nhà họ Thu khiến ông cụ như thể già đi mấy mươi tuổi chỉ trong chớp mắt.

Đương lúc nhà họ Thu đang chau mày căng thẳng, cửa phòng bệnh chợt mở ra, Diệp Phong và Thu Mộc Trân tiến vào.

“Mẹ nó, còn có mặt mũi đến đây à?”

“Nhà họ Thu ra nông nỗi này chẳng phải nhờ phúc của mấy người hay sao!”

“Bố tôi bị bắt rồi, đến giờ vẫn không có tin tức gì. Ông nội còn suýt bị hại chết, lẽ nào mấy người không thấy áy náy hay sao?”

Vừa trông thấy Diệp Phong và Thu Mộc Trân, đôi mắt của Thu Mộc Doanh đã đỏ ngầu. Cô ta giận dữ gầm lên.

Hai vợ chồng Thu Mộc Hồng và Giang Dương tất nhiên cũng không vui: “Đi đi, ở đây không chào đón hai người”.

“Thằng chồng thì rác rưởi, vô dụng, kém cỏi”.

“Vợ thì giả vờ yếu đuối, tỏ vẻ đáng thương. Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa!”

“Nhìn chúng bây thôi đã thấy kinh tởm rồi. Còn không mau cút?!”, Vương Xảo Ngọc cáu tiết khi trông thấy hai người xuất hiện.

Những kẻ khác trong nhà họ Thu thì không cần phải nói nữa, họ đồng loạt phẫn nộ mắng nhiếc, chửi rủa cả hai người.

Suy cho cùng, trong mắt người nhà họ Thu, kiếp nạn này của bọn họ đều do hai người gây ra.

Bị các chú bác nói những lời khó nghe như vậy khiến sắc mặt của Thu Mộc Trân càng lúc càng tái đi. Cô không phản bác, chỉ nhỏ giọng nói: “Cháu chỉ đến thăm ông nội một lát rồi sẽ đi ngay. Cháu sẽ không đến làm phiền các chú các bác nữa”.

“Hừ, thăm ông nội? E là lão già này không chịu nổi đâu!”, ông cụ nhà họ Thu lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay mặt đi, chẳng buồn ngó ngàng đến hai vợ chồng Thu Mộc Trân.

“Nghe thấy chưa? Ông nội không muốn gặp mấy người! Còn không mau biến đi?”, Thu Mộc Doanh rống lên.

“Cút xéo!”, Vương Xảo Ngọc cũng gầm gừ.

“Cút!”

Trong phòng bệnh, gần như toàn bộ người nhà họ Thu đều phẫn nộ thét gào. Những giọng nói giận dữ và ghét bỏ ấy vang vọng cả căn phòng.

Thu Mộc Trân không lên tiếng nữa, khuôn mặt thanh tú cúi thấp xuống, trong lòng cảm thấy chua xót khôn cùng.

Đối mặt với muôn vàn lời chỉ trích, vợ chồng Diệp Phong tựa như kẻ bị thế giới này vứt bỏ. Ánh đèn chiếu lên hai người họ, chiếc bóng dài đổ lên sàn nhà.

Tách.

Đôi mắt Thu Mộc Trân đã đỏ hoe. Nước mắt của cô lã chã rơi xuống đất rồi vỡ tan.

Diệp Phong nắm lấy tay cô, cảm nhận được cơ thể đối phương đang run rẩy.

“Mộc Trân à, mình đi thôi”.

Diệp Phong thì thầm nói.

Khi anh và Thu Mộc Trân định rời đi, cửa phòng bệnh lại được đẩy ra, có hai người khác vội vã tiến vào.

“Là kẻ có mắt không tròng nào dám xông vào đây vậy hả? Không thấy bố tôi đang nghỉ ngơi à?”, Vương Xảo Ngọc vốn đang bực tức, thấy có người lạ xuất hiện bèn buột miệng quát mắng.

Nhưng ông cụ nhà họ Thu vừa trông thấy hai người nọ thì lập tức biến sắc. Ông cụ vội vã xuống giường, tát một cái “bốp” vào mặt Vương Xảo Ngọc rồi đẩy con dâu của mình xuống sàn.

“Bố làm gì thế?”, Vương Xảo Ngọc đỏ mắt, ấm ức hỏi.

“Thứ khốn kiếp này, gặp ai cũng dám chửi! Muốn hại chết nhà họ Thu à!”

Ông cụ giận dữ quát, sau đó vội vàng tiến về phía trước, cung kính chào hai bố con Thẩm Cửu Ức vừa xuất hiện.

“Tổng giám đốc Thẩm ghé thăm mà tôi lại sơ suất không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi!”

Gì cơ?

“Tổng giám đốc Thẩm?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement