Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Lưu Ny Na muốn tới thành phố Cảng?

Tất cả mọi nguời nhìn sang, Lưu Ny Na đang được đà thúc ép lấn tới đây mà.

Lưu Tú Cầm ấp úng không nói lên lời, bà ta làm gì có tiền, bao giờ đưa thì cũng phải dựa vào Hàn Tuyết hết.

Để Lưu Ny Na đi theo thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

“Dì ba, chẳng lẽ có lời gì khó nói sao?"

"Dì yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống của mọi người đâu, lấy được tiền là cháu sẽ về ngay, dù sao nhà họ Lưu cũng đang cần số tiền ấy mà!", Lưu Ny Na nói.

Đang trong tình thế khó xử, Lưu Tú Cầm nhìn về phía Diệp Phàm, nói "Diệp Phàm, chẳng phải cậu nói cô ba dì bốn của cậu sắp tới nhà chúng ta sao? Rốt cuộc bao giờ bọn họ tới?”

Diệp Phàm hơi nghệt mặt ra, cô ba dì bốn nào ở đây?

Đang định hỏi thì anh thấy nét cảnh cáo lóe lên trong mắt Lưu Tú Cầm.

Anh lập tức hiểu ngay, chắc là Lưu Tú Cầm sợ Lưu Ny Na tới nhà, nhỡ bà ta mà không lấy được tiền ra thì không biết giấu hết mặt vào đâu.

Diệp Phàm không muốn giúp, muốn thấy Lưu Tú Cầm bẽ mặt, nhưng nghĩ lại, nếu Lưu Ny Na mà theo bọn họ về thành phố Cảng thì chắc chắn sẽ bất tiện về nhiều mặt, anh cũng chẳng muốn chuyện đó xảy ra.

Vì thế Diệp Phàm nói: "Tối nay cô ba dì bốn của con tới, cần phải ở nhà chúng ta".

"Ny Na, cháu thấy đó, không đúng lúc rồi, họ hàng nghèo túng của Diệp Phàm sắp tới, dì cũng phải tiếp đón chứ?”

"Thế này đi, trong vòng một tuần dì sẽ mang tiền về cho cháu. Cứ quyết định thế nhé, dì con phải đi đón mấy họ hàng nghèo kiết xác của Diệp Phàm nữa", Lưu Tú Cầm vội vàng nói ngay, không để Lưu Ny Na có cơ hội nói gì.

Diệp Phàm phỉ nhổ trong lòng, mả chứ, anh đã phối hợp nói dối với bà ta rồi mà còn mắng họ hàng anh nghèo kiết xác.

Chỉ có điều cô ba dì bốn của anh mà tới thành phố Cũng thật thì e là đến cả bà cụ Hàn cũng chẳng có tư cách tiếp đón.

Lưu Ny Na cũng là người biết chừng mực, cô ta nói. "Vậy được rồi, cứ quyết định thế đi, nếu một tuần sau dì ba không có thời gian thì cháu sẽ dẫn mấy người họ hàng tới nhà đi lấy, đỡ mất công dì chạy tới chạy lui rồi mệt người”.

Luu Ny Na đã lên kế hoạch hết rồi, một tuần sau mà không mang tiền tới là cô ta sẽ dẫn người tới nhà.

Nghe vậy, Lưu Tú Cầm vội vàng đồng ý, nhưng thực ra trong lòng bà ta hối hận lắm rồi.



Rõ là cùng đường mà.

Gia đình Hàn Tuyết rời khỏi đó, chị em Hàn Tuyết vẫn đi chung xe với Diệp Phàm, vợ chồng Lưu Tú Cầm đi một chiếc.

Xe bọn họ vừa đi là Lưu Ny Na cũng chạy tới trước mặt Lưu Thải Liên và Viên Hà Nguyệt, cười với vẻ mặt đắc ý, trông khá là kích động.

"Hà Nguyệt, em tài thật, lần này dì ba phải cạn ví rồi",Luu Ny Na khen ngợi.

"Ha ha, chẳng phải dì ba nhiều tiền lắm sao? Họ hàng nghèo khó thì cũng nên giúp thôi, chị nói xem có đúng không?", Viên Hà Nguyệt cười nói.

Đám họ hàng của nhà họ Lưu đều vui tươi hớn hở, hai triệu, chia ra mỗi người sẽ được không ít.

Chỉ có một mình Hà Tuấn là tỏ vẻ không vui, vừa rồi thể hiện thất bại, lại còn bị chặn họng, trong lòng anh ta đang rất hận Diệp Phàm.

"Anh rể, cô ba dì bốn của anh là ai? Bọn họ sắp tới nhà chúng ta thật hả?", trong xe, Hàn Tử Di tò mò hỏi.

"Bốp!"

Hàn Tuyết vô nhẹ vào trán, bực bội nói: "Anh rể em phối hợp với mẹ thôi, Lưu Ny Na mà tới nhà chúng ta thật, ngày nào cũng ngồi đó chờ lấy tiền thì mất tự nhiên lắm".

"Cũng đúng... Em còn thắc mắc sao mẹ lại đổi tính, chịu tiếp đón họ hàng của anh rể cơ đấy", Hàn Tử Di ghé đầu nói: "Vậy mę định cho Lưu Ny Na hai triệu thật hả? Mẹ bị ấm đầu rồi hay sao?"

“Kệ mẹ, người muốn ghi tên vào gia phả của nhà họ Lưu là mẹ chứ không phải chúng ta, thích sĩ diện thì tự đi mà lo hai triệu, tóm lại chị sẽ chẳng bỏ ra một cắc nào hết”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói.

Diệp Phàm chỉ cười không nói, Lưu Tú Cầm làm quá nên cả hai chị em đều phản cảm rồi.

Lần này anh sẽ không giúp nữa, anh nhiều tiền, nhưng không phải là tiền từ trên trời rơi xuống.

Sau khi về tới nơi và dừng xe lại, còn chưa vào nhà thì bọn họ đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.

Xe của Hàn Tại Dần đi trước, vậy nên lúc bọn họ vào nhà thì thấy Hàn Tại Dần đang ngồi trên sô pha, tức đến mức phát run.

"Bố làm sao vậy..”, con gái luôn quan tâm bố, Hàn Tử Di chạy tới hỏi han Hàn Tại Dần.

Trên mặt và cổ của Hàn Tại Dấn có mấy vết cào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vừa rôi ông ta đã bị "ăn hành”.

“ Hừ, đồ vô dụng, chỉ có tí tiền mà đã tức phát run như muốn tự sát thế kia, đúng là chẳng có khí khái gì cả", Lưu Tú Cầm khinh thường nói.

"Mẹ, mẹ nói thể là có ý gì hả? Suốt ngày nói bố là đồ vô dụng, thế còn mẹ thì sao? Ngoài việc giỏi nói miệng ra thì mẹ còn biết cái gì? Mẹ đã từng kiếm được một đồng tiền nào để chia sẻ áp lực với chị chưa? Ngoài việc bạo lực gia đình thì mẹ còn biết gì nữa?", Hàn Tử Di bỗng bùng nổ.



Dù thế nào thì Hàn Tại Dần cũng là bố cô ấy, tuy rằng Hàn Tại Dần không giỏi giang gì, nhưng lúc nhỏ ông ta cũng từng cõng cô ấy tới bệnh viện mỗi khi bị bệnh, giữa trời đông giá rét, cô ấy muốn ăn sủi cảo là ông ta cũng bất chấp cái lạnh đi mua.

Những chuyện như thể rất nhiều, nhưng Lưu Tú Cẩm thì ngược lại. Bởi vì Hàn Tại Dần bị nhà họ Hàn xa lánh, cũng chẳng có tiền nong gì, bà ta trở thành nữ vương trong nhà, không những đánh mắng Hàn Tại Dần, mà đối xử với hai chị em bọn họ cũng chẳng khác là bao.

Cô ấy chưa từng được hưởng thụ một cuộc sống gia đình hòa thuận êm ái, đây cũng là lý do cô ấy nhất quyết đòi ở trong trường, mặc dù đại học thành phố Cảng cách nhà rất gần.

Khuất mặt thì cũng bớt phiền lòng!

Hàn Tử Di nói vậy khiến Lưu Tú Cầm tức xì khói đầu, bà ta sầm mặt quát: “Ranh con, biết cái gì hả? Mày còn nhỏ nên tao tha cho mày, nếu không thì hôm nay tao phải cho mày một trận đòn!”

Được rồi, bớt cãi nhau đi, khó khăn lắm cả nhà mới được đoàn tụ”, Hàn Tuyết lạnh giọng quát.

“ Hừ!”

Lưu Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, sau đó bà lập tức tươi cười, đứng trước mặt Hàn Tuyết và nói: "Tiểu Tuyết, thấy mẹ hứa gì ở nhà bà ngoại rồi đấy, hai triệu phải nhờ cả vào con rồi”.

“Hừ, gặp chuyện là tìm chị, tự mẹ hứa mà lại đòi chị bỏ tiền, có giỏi thì tự mẹ bỏ ra hai triệu đi..”, Hàn Tử Di ở bên cạnh bất mãn nói.

"Cút đi, ở đây không có chuyện của mày! Bây giờ mày vẫn đang dựa dẫm vào gia đình đó, không có tiền thì mày nghỉ học đi kiếm tiền cho tao...", bị con gái út trách mắng như thế, Lưu Tú Cầm quay Đầu sang quát Hàn Tử Di.

Hàn Tử Di giận quá hóa cười, cô ấy nóng tính hơn Hàn Tuyết nhiều, lập tức đứng lên để lý luận với Lưu Tú Cầm.

“Tử Di, em thôi đi đã, đi rót cốc nước cho bố”, Hàn Tuyết mở miệng nói.

Hàn Tử Di giận dữ nhìn Lưu Tú Cầm, sau đó xoay nguời đi rót nước cho Hàn Tại Dần.

“Tiểu Tuyết, mẹ đã hứa cho bọn họ hai triệu rồi, bỏ tiền là mẹ sẽ được ghi tên vào gia phả, đây là công lao lớn, sẽ được lưu truyền đến đời sau..”, Lưu Tú Cầm ân cần nói với Hàn Tuyết.

Diệp Phàm nghe vậy mà cảm thấy buồn cười, công lao lớn? Còn lưu truyền đến đời sau nữa chứ…

Bà mẹ vợ này của anh đúng là lạ đời !

Muốn lưu danh muôn đời cho đến tận trăm năm sau hả?

"Mẹ, chỉ là một cái danh hão mà thôi, bọn họ nghĩ ra cách đó để moi tiền từ mẹ đó, lúc ấy mẹ hồ đồ quá rồi, Hàn Tuyết nói.

Sắc mặt của Lưu Tú Cầm hơi thay đổi, nếu bảo không hối hận thì là giả, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, bà ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết nói với vẻ mặt não nề.
Advertisement
';
Advertisement