"Ha ha..”, Lưu Thải Liên đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: "Hà Nguyệt, đã như thế thì vì sao chúng ta không thêm dầu vào lửa, để dì ba con và Diệp Phàm xa cách hơn, tốt nhất là đến mức Diệp Phàm và Hàn Tuyết đòi ly hôn với nhau, đến lúc đó..”
Câu nói của Lưu Thải Liên khiến Viên Hà Nguyệt giật mình, vội vàng nhìn ngó xung quanh.
Thấy không ai chú ý tới bọn họ, trên mặt cô ta hiện lên nụ cuời, nói: "Gừng càng già càng cay, chuyện này cứ giao cho con, chỉ cần bày ra một kế nhỏ là có thể làm dì ba mắng Diệp Phàm, thậm chí còn hận Diệp Phàm..."
Gia đình Lưu Tú Cầm đi theo bà ta vào phòng khách. Một bà cụ đang ngồi nghiêm chỉnh trong ở đó, tươi cười trò chuyện với mọi người.
Trông khuôn mặt thì dễ gần hơn bà cụ Hàn nhiều, ít nhất không cay nghiệt đến thế.
Có người không kín miệng, để lộ ra chuyện năm người nhà Lưu Tú Cầm lái hai chiếc xế hộp tiền triệu tới.
Phải nói là vô cùng vẻ vang!
Mọi người trong phòng khách giặt nảy mình, sau đó nhao nhao tới làm thân với Lưu Tú Cầm.
"Ôi, mọi người đừng khen tôi nữa, tất cả đều là công lao của Tiểu Tuyết, người làm mẹ như tôi chỉ hưởng phúc theo mà thôi”. Lưu Tú Cầm cười như vớ được vàng.
Tuy rằng lời ấy rất khiêm tốn, nhưng rõ ràng là đang giả bộ, khiến người nhà họ Lưu ghen tỵ không thôi.
"Bà ngoại, đây là quà của cháu, chúc bà thọ tỷ Nam Sơn, van sự như ý..”, Hàn Tuyết bước lên trước, lấy ra một cái hộp, trong đó chứa một miếng ngọc Như Ý.
Ngọc Như Ý sáng lấp lánh, chất lượng cao cấp, Hàn Tuyết phải tốn khá nhiều công sức, bỏ ra mấy chục ngàn mới mua được.
"Tốt, tốt, Tiểu Tuyết có tâm lắm", bà cụ rất vui mừng, nói một câu rồi sai người cất ngọc Như Ý đi.
Thái độ qua loa ấy khiến Lưu Tú Cầm không vui, tính bà ta đanh đá, lập tức bước tới chất vấn bà cụ: "Mẹ à, me không hài lòng với quà của Tiểu Tuyết sao? Tiểu Tuyết phải chọn lâu lắm đấy".
Nghe vậy, tất cả mọi người sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lưu Tú Cầm.
Nụ cười trên môi bà cụ cũng tắt ngấm. Lưu Tú Cầm có tiền, mua được xe tiền triệu mà dám vô lễ như thế sao?
Hôm nay là ngày đại thọ của bà, vậy mà Lưu Tú Cầm lại giám chất vấn bà ta.
"Cô ba, cô nói mẹ như thế là không đúng rồi. Cô không thấy là mẹ vui lắm à? Nhưng làm gì có ai chỉ tặng một phần quà như thế, ai cũng có hai phần, con rể Diệp Phàm của cô không mang quà cáp gì tới sao?", một người phụ nữ trung niên lên tiếng đối chọi.
Đó là Lưu Thục Mỹ, chị cả của Lưu Tú Cầm, hai người không hợp nhau cho lắm.
Nói đến cũng nực cười, trong nhà họ Lưu chỉ có một mình chị hai Lưu Thải Liên được coi là hợp tính với Lưu Tú Cầm, nhưng sau vụ việc của Viên Ngọc Cương lần trước, nguời có tam quan bất bình thường như Lưu Thái Liên cũng xa lánh Lưu Tú Cầm.
"Đùng đó dì ba, nhà dì chỉ bảo chị họ mang quà tới, thế còn anh rể thì sao? Chắc không phải nhà dì tiếc tiền đó chứ? Hôm nay là ngày đại thọ của bà nội, hơn nữa các dì còn lái hai chiếc xế hộp tiền triệu tới, làm gì đến mức thiếu vài đồng lẻ như vậy", một cô gái trẻ tuổi lập tức đá đểu.
"Ny Na, chị nói sai rồi, Diệp Phàm tới ở rể nhà dì ba, chắc là người ta không có tiền, mà như thế thì còn mua quá cáp gì nữa, tới ăn uống chùa là được rồi”, cô gái nhỏ tuổi nhất nói.
Câu nói của cô ta khiến bầu không khí xung quanh trở nên im lặng, biểu cảm kiêu ngạo của Lưu Tú Cầm cũng biến mất, thay vào đó là nét âm trầm.
Bà ta nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
Không ngờ về nhà ngoại rồi mà bà ta vẫn bị bẽ mặt vì tên vô dụng này.
Bà ta quyết định trở về sẽ ép Hàn Tuyết ly hôn với Diệp Phàm cho bằng được.
Nếu không, đừng nói là xế hộp tiền triệu, cho dù lái xe chục triệu thì bà ta vẫn sẽ phải chịu sự sỉ nhục Diệp Phàm, như thế thì có tác dụng gì nữa?
Còn về Diệp Phàm, anh chỉ coi những lời nói của người nhà họ Lưu như tiếng chó sủa.
Nguời bẽ mặt là Lưu Tú Cầm chứ không phải anh, hơn nữa đúng là anh không mang quà tới, thứ quý giá nhất trên người chính là miếng ngọc trên cổ.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lấy thứ đó ra làm quà chúc tho.
Khi nhìn sang Hàn Tuyết, trên mặt cô cũng chẳng có một biểu cảm gì cả. Cô chẳng có tình cảm gì với nhà họ Lưu, hôm nay lái hai chiếc xe tới cũng là bởi Lưu Tú Cầm cứ nằng nặc đòi làm thế mà thôi.
Nguời nhà họ Lưu đá xoáy như thế thì người sượng mặt cũng là Lưu Tú Cầm.
Chỉ vài ba câu là người nhà họ Lưu đã đánh tan kiêu căng của Lưu Tú Cầm.
Lưu Thải Liên và Viên Hà Nguyệt đứng bên còn nhìn nhau cười vì đạt được mục đích.
"Được rồi, Ny Na, hôm nay là sinh nhật của bà, chẳng lẽ cháu muốn gây sự làm mọi người mất vui sao?”, Lưu Tú Cầm trầm giọng nói.
Lưu Ny Na vội vàng lắc đầu nói: “ Dì ba, dì đánh giá cháu cao quá đi, cháu đâu dám gây sự trước mặt dì, cháu chỉ nhắc nhở mọi người là có việc gì thì cứ tìm chị Tiểu Tuyết hoặc là tìm dì, nhỡ tìm nhầm người thì chẳng phải là uổng công sao? Mọi người nói xem có đúng không?"
"Đúng thế, đúng thế, có chuyện cứ tìm dì ba chứ đừng tìm nhầm người"
Những người bên cạnh đua nhau hùa theo, Lưu Ny Na nói tiếp: “Dì ba này, nhân ngày đại thọ của bà nội, cháu đại diện nhà họ Lưu nhờ dì một chuyện. Chuyện này vô cùng quan trọng với nhà họ Lưu, mong dì ba đừng từ chối”.
Mạch suy nghĩ của Lưu Tú Cầm khác hẳn người bình thường, vừa rồi còn đang tức giận, nhưng nghe Lưu Ny Na nói rằng cả nhà họ Lưu muốn nhờ vả bà ta là bà ta lại cười ngay được.
Bà ta nói: "Các cháu nói sớm đi có phải không, hôm nay là sinh nhật của bà, mọi người đều phải vui vẻ, chỉ cần không nhắc tới tên phế.. Chỉ cần không nói linh tinh là được, đồng ý được là dì sẽ đồng ý ngay"
Bà ta vừa dứt lời là Hàn Tuyết lập tức nhíu mày lại. Lưu Tú Cầm chẳng đỡ được mấy lời nịnh nọt, xem ra bà ta lại sắp rước thêm phiền phức cho cô rồi.
Đang định lên tiếng Lưu Ny Na đã nói "Đúng là dì ba có khác, phất lên rồi cũng không quên nhà họ Lưu..”
Lưu Ny Na nịnh bợ một câu rồi nói: “Dì ba, bây giờ tình hình làm ăn của nhà họ Lưu rất khó khăn, muốn dì ba giúp đỡ một chút. Không nhiều đâu ạ, hai triệu là được rồi, chắc chắn chút tiền ấy chỉ là chuyện nhỏ với dì ba thôi nhỉ?”
"Đúng đúng, hai chiếc xe của dì ba đã là hơn hai triệu rồi, chứng tỏ hai triệu chỉ là muỗi với dì ba mà thôi”.
"Đúng thế, dì ba giúp nhà họ Lưu vượt qua thời kỳ khó khăn này thì đồng nghĩa với việc có công lớn với dòng họ, mọi người sẽ mãi mãi khắc ghi công lao của dì".
Lúc này Lưu Tú Cầm chẳng thể cười nổi nữa, mọi người đang hùa theo Lưu Ny Na, muốn bà ta lấy ra hai triệu giúp đỡ nhà họ Lưu.
Nhưng bà ta lấy đâu ra hai triệu cơ chứ!
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh huých vào người Lưu Tú Cầm liên tục, ý bảo bà ta đừng có hồ đồ đồng ý.
Chỉ có điều người nhà họ Lưu đã phát hiện ra động tác của Hàn Tại Dần. Một người đàn ông buớc tới khoác vai Hàn Tại Dần, nói "Anh rể ba, chúng ta đi uống một chén nào, đừng xen vào chuyện của phụ nữ".
Hàn Tại Dần chưa kịp từ chối thì đã bị người đàn ông đó kéo sang bàn bên kia, Hàn Tại Dần đành quay đầu nháy mắt cảnh cáo Lưu Tú Cầm.
Sau đó, Hàn Tuyết cũng đi tới bên cạnh Lưu Tú Cầm, nhỏ giọng nói "Mẹ mà hứa gì là phải tự chịu trách nhiệm hết đấy!”