Mọi người nín thở, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt khó tin.
Nguời của nhà họ Thượng Quan thua hết trong tay Diệp Phàm, tin này mà đồn ra ngoài thì người ta sẽ sợ chết khiếp mất.
Lý Thế Hằng đứng bên cạnh vô cùng tự hào, nhà họ Thượng Quan thì đã sao? Gia tộc hàng đầu thành phố Cảng thì đã sao?
Khinh thường Lý Thế Hằng này, khinh thường Hiệp hội Thương mại Lục Hợp của ông ta thì cũng bị Diệp Phàm đánh cho to đầu đấy thôi.
Diệp Phàm quay đầu nhìn về phía Kato, thản nhiên nói: "Thằng người Tịch, lấy cái tinh thần võ đạo của mày ra, đánh một trận với tao!”
Vừa dứt lời, không chờ hắn ta đáp lại, Diệp Phàm đã đi về phía sàn đấu.
“Ngu ngốc, ngu ngốc, thằng Hoa Hạ này thật kiêu ngạo, tôi nhất định phải dạy cho hắn một bài học...”, thái độ khiêu khích của Diệp Phàm khiến Kato nổi giận.
Thấy Thượng Quan Diện Vũ vẫn đang đau đớn, trong mắt Kato hiện lên nét khinh bỉ, nói: “Anh Diên Vũ, thằng Hoa Hạ này ngông cuồng quá, để tôi trả thù cho anh”.
Nghe vậy, Thương Quan Diên Vũ sầm mặt xuống. Hắn ta cũng là người Hoa Hạ, thằng nguời Tịch này cứ luôn miệng thằng Hoa Hạ này thằng Hoa Hạ nọ, khiế hắn ta cũng nổi giận.
Nếu không vì vụ hợp tác quan trọng giữa gia tộc Kato và nhà họ Thượng Quan thì chính hắn ta cũng muốn dạy cho Kato một bài học, tuy rằng thực lực của hắn ta không bằng Kato.
Nhưng bây giờ có Diệp Phàm, cơ hội để dạy dỗ Kato đây rồi.
Chỉ có điều hắn ta vẫn bày ra vẻ mặt khó xử: "Anh Kato, bố tôi nói không được…"
"Anh Diên Vũ, tôi đánh không phải vì bản thân mình,mà là để báo thù cho anh, bố tôi và ông Thượng Quan sẽ hiểu thôi mà”, Kato nói xen vào.
Thượng Quan Diễn Vũ do dự một lát rồi nói: “Được rồi, nhớ là phải có điểm dừng, dù sao đây cũng là..”
Không đợi hắn là nói hết câu, Kato đã nhảy lên sàn đấu.
Trận chiến giữa Diệp Phàm và Kato làm mọi người trở nên nhốn nháo hết cả lên, ngay cả những người đang cá cược bên trong đều chạy ra xem.
Đây không chỉ là trận chiến giữa hai người họ mà còn là trận chiến đầu tiên giữa Hoa Hạ và Tịch Quốc.
“Thằng Hoa Hạ kia, các người chẳng là cái thá gì với Ichiro Kato này hết. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của dân tộc Tịch Quốc, chúng mày chỉ là đám "Đông Á bệnh phu" mà thôi!" Kato nhìn Diệp Phàm rồi lạnh lùng nói.
Hắn ta nói câu này bằng tiếng Tịch, vừa rồi anh hiểu những gì hắn ta nói, vậy nên hắn ta mới không dùng vốn tiếng Hoa chẳng ra sao của mình.
Còn nữa, bất kể thế nào thì ở đây cũng toàn người Hoa Hạ, nói thẳng ra thì e là sẽ khiến mọi người phẫn nộ.
Diệp Phảm đứng đối diện với hắn ta, nghe thấy bốn chữ "Đông A bệnh phu”, anh nở nụ cười lạnh lẽo và tàn nhẫn.
"Thằng người Tịch, tao nhất định phải đập nát xương mày, bắt mày quỳ về phía đông!", Diệp Phàm quát to rồi chủ động công kích.
Diệp Phàm luôn cảm thấy tự hào khi là người Hoa Hạ, vậy nên anh vẫn luôn khắc ghi trăm năm bị áp bức nhục nhã của Hoa Hạ.
Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng từ nhỏ thầy anh đã nói với anh rằng: “Chỉ cần là người Tịch thì đều có thể giết!"
Duới sàn đấu, mọi người kích động và hồi hộp nhìn hai người bên trên.
Gã nhỏ con vẫn luôn im lặng di theo đằng sau Kato nãy giờ đang đứng cạnh sàn đấu, đôi mắt sắc bén như chim ưng, hai chân hơi trùng xuống, dường như sẽ xông vào sàn đấu bất cứ lúc nào.
Kato che giấu rất kỹ, sở dĩ hắn ta vênh váo như thế là bởi vì thực lực của hắn ta rất mạnh.
Hai người đánh nhau kịch liệt. Trong phòng giám sát của trung tâm đấu quyền anh dưới lòng đất, một đám người đứng quây trước màn hình theo dõi, hồi hộp nhìn cảnh tượng ấy.
Giữa nhóm người ấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người với những đường cong quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người.
Địa vị của cô gái ấy rất cao, ngay cả Hổ gia - tổng quản lý của trung tâm thi đấu quyền anh này cũng cung kính dứng bên cạnh cô ta.
“Chú Hổ, chú nói xem tên người Tịch hay người đàn ông đó sẽ thắng?", cô gái lên tiếng hỏi.
Hổ gia ngẫm nghĩ một lát rồi suy đoán: "Có lẽ bọn họ sẽ đánh ngang tay. Theo tin tức vừa nhận được thì tên đó tới từ gia tộc Kato ở Bắc Hải Đạo của Tịch Quốc. Gia tộc Kato ấy không những là một gia tộc lớn, mà còn là một gia tộc ninja. Không thế xem thường thực lực của hắn được, nếu không thì nhà họ Thượng Quan đã chẳng coi trọng như thế".
"Ha ha, thế thì chưa chắc đâu, nguời đàn ông kia dùng quyền pháp chính cống không bị thiếu hụt, trong Hoa Hạ bây giờ không còn nhiều người như thế đâu", cô gái kia phân tích.
Cô ta nhìn Diệp Phàm với vẻ tò mò, còn trẻ mà đã biết mấy loại quyền pháp rồi, còn là bản đầy đủ không bị thiếu hụt nữa.
Chuyện ấy khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ, nếu không có sư môn mạnh mẽ thì không thể học được quyền pháp quý giá như thế được.
Trên sàn đầu, vẻ mặt của Ichiro Kato âm trầm tột độ, đúng là hắn ta coi thường Diệp Phàm, nhưng suy cho cùng thì vẫn đánh giá thấp về anh.
“Ngu ngốc, võ học của người Hoa Hạ các người đã suy tàn từ lâu rồi, không thể thắng võ sĩ Tịch Quốc bọn tao được."
Ichiro Kato hét to một tiếng để lấy thêm can đảm, sau đó đánh về phía Diệp Phàm bằng kỹ xảo cực kỳ quỷ quyệt.
"Hoa Hạ rộng lớn có biết bao nhân tài, đám người Tịch các người biết hết được sao?”, Diệp Phàm trào phúng rồi tập tức xông lên phía trước, vừa hạ xuống là tay chân tập tức hành động.
Nắm đấm mạnh mẽ kịch liệt áp thẳng vào mặt Ichiro Kato. Quyền pháp trông có vẻ như đã hoàn toàn từ bỏ mảng phòng ngư và chỉ chú trọng vào việc tấn công như thể này lập tức làm xáo trộn chiêu thức của lchiro Kato.
“Bát Cực Quyền!"
Trong phòng giám sát, cô gái xinh đẹp kia hô lên.
Cô ta lẩm bẩm nói bằng giọng khó tin: "Bát Cực Quyền chưa bao giờ truyền ra bên ngoài, rốt cuộc người này là ai mà lại học được Bát Cực Quyền chính cống như thê..”
“Các người nhất định phải điều tra ra người này là ai, thành phố Cảng xuất hiện một người tuổi trẻ tài cao như thế này từ bao giờ vậy?", cô gái xinh đẹp nói.
“Văn có Thái Cực an thiên hạ, võ cổ Bát Cực định càn khôn”, câu nói ấy chính là để nói về Bát Cực Quyền!
Bát Cực Quyền đi theo lối hung mãnh, không cầu kỳ hoa mỹ, sức bộc phát cực lớn, có thể nói là dùng sức thôi cũng chiến thắng được.
Cho dù chiêu thức của Ichiro Kato thay đổi liên tục thì Bát Cực Quyền của Diệp Phàm vẫn mãnh liệt hùng hổ, chiêu Thiết Sơn Khảo đụng thẳng vào ngực của Ichiro Kato.
Một bóng người bay ra ngoài, thậm chí máu từ trọng miệng còn văng ra tung tóe.
"Đánh chết hắn...”
"Đánh chết hắn..”
"Đánh chết hắn..”
Những người dưới sàn đấu kích động không thôi, kết cục đã rõ lắm rồi, Ichiro Kato thua là cái chắc.
Tên đó dám gọi bọn họ là "Đông A bệnh phu" không thể bỏ qua cho hắn ta được.
Trong số những người đang vây xem, không phải chỉ có một mình Diệp Phàm biết tiếng Tịch, vừa rồi Ichiro Kato đã chọc giận bọn họ rồi.
Diệp Phàm liếc nhìn đám đông đang kích động rồi nhấc chân bước về phía Ichiro Kato.
Thấy Diệp Phầm đi tới, trên mặt Ichiro Kato chỉ toàn nét hoàng sợ, đâu còn sự kiêu ngạo lúc này nữa.
Bởi vì hắn ta đã gãy ít nhất là ba cái xương sườn rồi!
"Ngu ngốc!"
Đúng lúc Diệp Phàm sắp đi tới trước mặt lchiro Kato, một bóng người quát lên rồi lao về phía Diệp Phàm.
Người vừa xông tới cực kỳ tàn nhẫn, chiêu nào chiêu lấy đều nhắm vào điểm yếu của Diệp Phàm, rõ ràng là muốn đánh anh tàn phế luôn đây mà.
Chỉ chớp mắt là Diệp Phàm đã phản ứng kịp, anh hai tay ra đã, lùi về phía sau vài bước rồi lăn vài vòng tới sát sàn đấu. Khi đã đứng vững lại, anh ngẩng đầu nhìn tên kia, cười khẩy nói:
"Tao tuởng mày thấy chết không cứu cơ đấy!”