Lưu Tú Cầm kinh ngạc nhìn Hàn Tuyết, khó tin nói: “Chuyển ra ngoài ở? Con điên rồi à? Lại còn không cho bố mẹ chuyển cùng? Con ra cái điều kiện quái quỷ gì vậy?"
Hàn Tuyết cương quyết nói: "Mẹ, mẹ đã đồng ý rồi, nếu không 1 triệu kia mẹ tự lo đi, con sẽ không bỏ ra đồng nào hết!”
Lưu Tú Cầm gầm lên: "Hàn Tuyết, cái đồ bất hiếu này, có phải con bòn rút được không ít tiền từ công ty không, tiền đó không lấy về báo hiếu bố mẹ mà lại đòi chuyển ra ngoài sống riêng với tên vô dụng kia, được lắm.., Con đủ lông cánh rồi, không sợ một khi bà nội tra ra, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả nhà chúng ta à".
Hàn Tại Dần vội vàng hùa theo: "Phải đó Tiểu Tuyết, rốt cuộc con đã kiếm chác được bao nhiêu? Bà nội mà tra ra được thì cả nhà chúng ta toi đời”.
Hàn Tuyết nói bằng giọng uy hiếp: "Đó là việc của con, chỉ một câu thôi, hai người có đồng ý điều kiện của con hay không? Nếu không thì một xu cũng đừng hòng lấy”.
Lưu Tú Cầm tức gần chết, đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết dùng giọng điệu này uy hiếp bà ta, nhưng nếu không đồng ý thì sẽ không lấy được tiền.
Lưu Tú Cầm cắn răng cắn lợi "Được, mẹ đồng ý, con chuyển ra ngoài ở, mẹ không đi cùng nữa nhưng nếu bà nội tra ra việc con lạm dụng tiền công thì đừng để dính líu đến bố mẹ”.
“Hy vọng mẹ có thể giữ đúng lời!” Hàn Tuyết đi ra ngoài một lúc liền quay lại, cô chật vật xách theo một chiếc va ly.
Chiếc va ly được kéo tới trước mặt Lưu Tú Cầm, vừa mở ra, hàng xấp tiền 100 tệ rơi ra ngoài.
"Ôi... Ông trời ơi, nhiều tin như vậy…", Lưu Tú Cầm vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngồi xổm xuống đếm tiến, bao nhiêu tức giận hồi nãy đều quên sạch.
1 triệu tiền mặt, trước giờ bà ta chưa từng được tận tay động vào, tiền mặt với tiền trong thẻ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hàn Tại Dần cũng không kém phần, vội vã ngồi xuống, hai vợ chồng vừa đếm vừa kiểm xem là tiền thật hay giả.
Một xấp 10 ngàn, tổng cộng một trăm xấp, hai người hớn hở ra mặt.
Lưu Tú Cầm hưng phấn đến độ không chờ đợi thêm nổi nữa: "Lão Hàn, xếp lại tiền vào va ly, chúng ta đi mua xe”
Hàn Tuyết nhìn đồng hồ, cạn lời nói "Mẹ, bây giờ đã là 6h chiều rồi, hai người đến đó cũng phải 7h hơn, người ta sắp đóng cửa đến nơi, đợi mai hẵng đi cũng đầu có muôn”.
Lưu Tú Cầm ngước lên, ngang ngược nói: "Hứ, đợi cái gì mà đợi, khách hàng là thượng đế, chúng ta đi mua xe, chúng ta là thượng đế, kể cả có tới lúc 12h đêm thì họ cũng phải phục vụ”.
Lưu Tú Cầm trợn mắt nói với Diệp Phàm "Còn đứng đấy làm gì? Mau mau đi chuẩn bị xe, đúng là không hiểu chuyện gì cả".
Diệp Phàm cũng bất lực, nhưng anh cũng chẳng còn cách nào, Lưu Tú Cầm không có bằng lái xe, Hàn Tại Dần lại không thể một mình lái hai chiếc xe được.
Nhưng anh vừa địch cất bước thì Hàn Tuyết đã níu lại, cô lạnh lùng nói với Lưu Tú Cầm "Không đuợc đi, Diệp Phàm đã mệt nhoài cả ngày hôm nay rồi, nếu muốn thì hai người tự gọi xe đi đi”.
Diệp Phàm bày ra bộ dạng mệt mỏi sau khi giải vây cho Vu Hân Tuệ khỏi đám cho vay nặng lãi, lại bị bọn cuớp bắt cóc, sức lực cạn kiệt, không thể đi cùng Lưu Tú Cầm được nữa.
Lưu Tú Cầm trong mắt tức giận: "Con..Không đi thì thôi, con gái như bát nước đổ đi, gả rồi là chỉ biết đứng về phía người ngoài, đúng là không sai tí nào, lão Hàn, cầm tiền chúng ta gọi xe đi”.
Hàn Tại Dần không phản đối, hứng khởi ôm tiền đứng dậy, sau đó đi theo ra ngòai.
Sau khi hai người đi, Diệp Phàm mới quay sang hỏi Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, em làm như vậy, sợ là mẹ giận em chết mất”
Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm: “Hừ, vậy cứ để mẹ giận đi, trước giờ em luôn nhường nhịn, khiến bà ấy ngày một lộng hành, sau này tuyệt đối không có chuyện đó nữa"
"Được, đều nghe em, muốn ăn gì để anh nấu nào" Diệp Phàm cười đáp, sau đó đi về phía phòng bếp.
Hàn Tuyết nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô vẫn còn một câu chưa nói, đó là sau này sẽ không cho phép Lưu Tú Cầm mắng mỏ Diệp Phàm nữa, một lần cũng không được!
Hàn Tuyết cũng vào phụ Diệp Phàm một tay, trong phòng bếp nhất thời vang lên những tiếng bông đùa, tình cảm hai người lại tăng thêm.
Vài món đơn giản đã được bày lên bàn, hai người cũng không đợi Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần mà dùng bữa luôn.
Không ngoài dự doán, cho đến gần 10h hai người kia mới về nhà ai lấy mặt mày tươi cười vui vẻ.
Hàn Tại Dần liên tục vỗ vỗ bung, rõ ràng là đã đánh chén một bữa no say bên ngoài, bọn họ vốn không có ý định về nhà ăn tối.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, hiện giờ Hàn Tuyết không bắt Diệp Phàm ra ngoài lúc cô tắm rửa nữa, mặc dù hai người vẫn chưa làm chuyện kia, nhưng cũng chẳng bao lâu nữa đâu.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Hàn Tuyết khoác trên mình bộ quần áo ngủ bằng lụa bước ra ngoài.
Đôi chân trắng mịn và chiếc cổ thon dài khiến Diệp Phàm không nhịn được mà thở gấp.
Hàn Tuyết nhìn ánh mắt nồng cháy của Diệp Phàm, nhất thời đỏ bừng mặt, cô yêu kiều mắng "Đồ ngốc, nhìn gì mà nhìn, mau đi tắm đi, anh hôi chết đi được..”
"Hi hi, đợi chồng em tắm rửa sạch sẽ..”, Diệp Phàm thở ra một câu lớn gan rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Trong bóng tối, Diệp Phàm ôm người đẹp trong lòng, dè dặt mang theo mong chờ hỏi: "Tiểu Tuyết, chúng ta có thể không?"
Nghe được lời này, cả người Hàn Tuyết run lên, có cảm giác được mặt mình đang nóng bừng.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, hôm nay cô sẽ trở thành phụ nữ ư?
Một lúc lâu Hàn Tuyết vẫn chưa đáp lại, Diệp Phàm cười khổ: "Xin lỗi, tại anh nghĩ nhiều rồi, em đừng cảm thấy khó xử”.
Cảm nhận được sự mất mát trong lời Diệp Phàm, Hàn Tuyết vội quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Không phải như vậy, em vẫn chưa sẵn sàng, anh cho em thêm một chút thời gian được không?”
"Em đảm bảo sẽ không quá lâu đâu, chỉ là thời gian gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, quan hệ của chúng ta chuyển biến quá nhanh, đến giờ em vẫn thấy như vừa giật mình bừng tỉnh vậy, không dám tin vào chuyện anh ngủ đất, em ngủ giường đã 2 năm rồi…"
Diệp Phàm mỉm cười, dịu dàng vuốt lọn tóc của Hàn Tuyết: "Ngốc quá, dù em không nói thì anh cũng hiểu mà, do anh vội vàng quá, chưa suy nghĩ cho em".
Trong lòng anh hiểu rõ, kết hôn đã 2 năm mà hai người chả khác gì người lạ, không mảy may nảy sinh chút tình cảm nào.
Trước đây, Diệp Phàm vẫn còn bị thương, không thể bộc lộ khả năng của mình, chỉ dành trơ mắt nhìn Hàn Tuyết chịu thiệt thòi, và còn trở thành tên phế vật trong mắt người khác.
Cho đến mười mấy hôm trước cơ thể anh mới bình phục hoàn toàn, cộng thêm vụ việc trời xui đất khiến thế nào Chu Tình tìm tới đây, lúc này Diệp Phàm bắt đầu có thể làm chút chuyện cho Hàn Tuyết.
Đúng là tình cảm giữa hai người tiến triển quá nhanh, Hàn Tuyết vẫn chưa kịp chuẩn bị tốt, anh có thể hiểu được.
Một đêm yên tĩnh, hai người ôm chặt lấy nhau, không hề có bất kỳ hành động quá phận nào.
Hôm sau, Diệp Phàm thức giấc, vừa đi xuống nhà liền nhìn thấy Lưu Tú Cầm bước từ phòng ra, miệng còn đang ngân nga.
“Hừ, đồ sao chổi”, khi đi qua Diệp Phàm, bà ta vẫn quen miệng mắng một câu.
Chỉ là đổi từ đồ vô dụng sang đồ sao chổi.
Diệp Phàm cũng chẳng lấy làm lạ, đợi Hàn Tại Dần đến trước mặt mới nói nhỏ: “Bố, con có đơn thuốc, bố thử xem thế nào, củng cố lại một chút”.