Bà cụ nổi cơn thịnh nộ, đập mạnh cây gậy lên bàn làm việc.
Khi nổi giận, trông bà cụ rất dáng sợ, tất cả mọi người cứng ngắc cả người, căn phòng họp im phăng phắc.
Hàn Tuyết vội vàng kéo nhẹ cánh tay Diệp Phàm, nhỏ giọng nói: “Diệp Phàm, anh đừng nói nữa.."
Diệp Phàm nói như vậy chẳng khác nào bảo bà cụ giao hết quyền hành của nhà họ Hàn cho Hàn Tuyết, hơn nữa còn mang theo sự uy hiếp, như đang ép bà ta phải trao quyền, đụng chạm tới điều tối kỵ của bà cụ.
Sao chuyện ấy có thể xảy ra được chứ?
Bà cụ và đám người nhà họ Hàn đuổi Hàn Tuyết đi còn không kịp nữa là!
“Hỗn láo, Diệp Phàm, mày dám chọc giận bà nội, đúng là to gan hết sức. Mau quỳ xuống nhận sai và xin lỗi bà đi", Hàn Bách Hào ở bên cạnh chỉ vào Diệp Phàm và quát tháo.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn đều tán thành với câu nói của gã ta.
"Diệp Phàm mau quỳ xuống nhận sai và xin bà nội tha thứ đi".
"Hàn Tuyết, còn ngây ra đó làm gì, bảo chồng cô qùy xuống mau lên”.
Những tiếng quát lớn vang lên trong phòng, bà cụ lặng lẽ nhìn Diệp Phàm, như thể thật sự muốn anh quỳ xuống.
"Bà nội, cháu chỉ đang nói ra sự thật mà thôi, có chịu thừa nhận hay không là chuyện của bà!” Diệp Phàm nói. Đối với anh, những tiếng quát tháo của đám người kia chỉ là tiếng chó sủa mà thôi.
Còn chuyện bảo anh quỳ xuống ấy hả? Ai trong số những người ở đây có tư cách đó?
Chẳng có ai hết!
"Hừ, Diệp Phàm, tôi thấy cậu điên mất rồi! Bất kể lúc nào thì nhà họ Hàn cũng không tới lượt một thằng ở rể như cậu lên tiếng, hãy nhớ rằng thân phận của cậu chỉ là một thằng ở rể chẳng hề quan trọng gì mà thôi!", bác cả Hàn Húc Đông chỉ vào Diệp Phàm và quát lớn tiếng.
"Bác cả nói đúng lắm, thằng ở rể như mày đi quá giới hạn rồi đấy, chẳng những can thiệp vào chuyện của nhà họ Hàn mà còn xúi giục Hàn Tuyết tham ô công quỹ, mua xế hộp tiền triệu, đúng là lòng lang da sói!"
"Đúng thế, tôi đề nghị đuổi cổ Diệp Phàm ra khỏi nhà họ Hàn, cấm nó không được bước tôi bất cứ nơi nào trong nhà họ Hàn nữa!"
"Các người quá đáng lắm rồi đấy. Tôi đã nói là tôi không hề động tới một khoản tiền nào của công ty cả, chiếc xe đó là do Diệp Phàm lái tới, các người đang vu oan cho tôi đấy”, Hàn Tuyết tức giận nói.
“Đúng thế, chiếc xe đó là do tôi lái tới, không liên quan gì đến Tiểu Tuyết và nhà họ Hàn hết", Diệp Phàm nói.
Hàn Tử Hiên tỏ về khinh miệt, cô ta cười nhạo nói: “Diệp Phàm, anh chỉ là một thằng ở rể, tiêu dùng của nhà ho Hàn mà đòi mua một chiếc BMW 7 Series? Nói ra sẽ khiến người ta cuời rụng răng mất thôi".
"Tôi nói là tôi mua bao giờ? Tôi nói là tôi lái tới!” Diệp Phàm cuời lạnh nói.
"Diệp Phàm, khai báo thẳng thắn sẽ được khoan hồng, ngoan cố phủ nhận sẽ bị trừng phạt thích dáng. Mau khai ra mày và Hàn Tuyết đã tham ô bao nhiêu công quỹ, bà nội rộng lượng, có lẽ bà có thể tha cho chúng mày một lần”, Hàn Bách Hào nói.
Diệc Phàm nhìn Hàn Bách Hào bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: "Anh bị ngáo à? Tôi đã nói là tôi lái tới đây, không phải là tôi mua, tham ô công quỹ cái chó gì!!"
"Mày dám nói tao ngáo à?", Hàn Bách Hào gào lên, Diệp Phàm dám mắng gã ta!
"Rầm!"
Bà cụ vỗ bàn một cái rồi nghiêm giọng nói: “Diệp Phàm, cậu nói là cậu lái tới chứ không phải mua đúng không? Được, bà già này muốn hỏi là cậu lái xe của ai, lái từ đâu tới đây?”
"Xe của Lý Thế Hằng thuộc Hiệp hội thương mại Lục Hợp, ông ta cho tôi mượn vài ngày”, Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải mày là thằng ngu không? Mày mà quen biết với Lý Thế Hằng thì tao quen thị trưởng của thành phố Cảng mất! Cười chết tao rồi, bịa ra một cái lý do mà cũng không nên hồn..”, Hàn Bách Hào chỉ vào Diệp Phàm và cười to nói.
Hiệp hội thương mại Lục Hợp làm ăn trong cả sáng cả tối, thế lực lớn hơn nhà họ Hàn gấp mấy lần. Diệp Phàm mà quen biết Lý Thế Hằng thì chỉ có thể là một trò đùa.
"Diệp Phàm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng !", bà cụ gằn giọng nói.
"Bà nội, cháu nói đây là xe của Lý Thế Hằng mà các người không tin thì cháu cũng hết cách rồi" Diệp Phàm xòe tay ra, những gì anh nói là sự thật, bà cụ có tin hay không thì không phải do anh quyết định.
Vẻ mặt của bà cụ cực kỳ khó coi, bà ta không ngờ Diệp Phàm lại khó chơi như thế, còn chuyện có phải xe của Lý Thế Hằng không ấy hả?
Đương nhiên là bọn họ sẽ không đi thăm dò, cũng không dám thăm dò!
Nói ra thì Diệp Phàm chỉ là thằng ở rể, không lớn lên trong nhà họ Hàn, vậy nên anh không sợ bà ta như những người khác.
Thế nhưng nếu có thể bỏ qua cho Diệp Phàm và Hàn Tuyết thì bà cụ lại không cam lòng.
"Diệp Phàm, mấy năm qua tôi đã xem thường cậu rồi, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra lại sổ sách", bà cụ nói. Không có chứng cứ cụ thể, bà ta chẳng làm gì được Diệp Phàm, đâu thể gắn bừa cho anh một cái tội danh dược, dù sao anh cũng không nhậm chức trong công ty mà.
"Bà nội, sổ sách đang ở đây, nhưng nếu kiểm tra lại thì cháu để nghị bà nên điều tra lại một lượt tất cả các khoản của nhà họ Hàn, chưa biết chừng không chỉ có một chiếc BMW thôi đâu", Diệc Phàm chẳng có gì phải chột dạ, anh vừa cười vừa nói.
“Xấc láo!", khuôn mặt của Hàn Bách Hào lập tức sầm xuống, gã ta đanh giọng nói: "Nhà họ Hàn có thế nào cũng không đến lượt một thằng ở rể như mày nhúng tay vào, mày không có tư cách, cũng không có cái quyền đó".
Nếu để bà cụ điều tra tất cả các khoản trong nhà họ Hàn thì chắc chắn nhà bọn họ sẽ tiêu đời.
Những năm qua, số tiến mà gia đình họ bòn rút của nhà họ Hàn có thể mua được hai chiếc Rolls Royce ấy chứ, nói gì đến BMW.
Nếu không thì vì sao nhà họ Hàn lại lụi bại đến như thế? Đám họ hàng khác trong gia tộc cũng chẳng sạch sẽ gì cả, ai ai cũng ngầm kiếm chác không ít.
Chỉ có gia đình Hàn Tuyết là không vớt vát được gì, thậm chí lúc trước còn bỏ ra không ít tiền để Thiên Bảo không bị bán di.
"Được rồi, bây giờ nói tới vụ hỏa hoạn ở công trường phía tây thành phố. Nơi đó đã đình công hai ngày rồi, Hàn Tuyết, cháu có cách giải quyết gì không?", bà cụ chuyển chủ để, nói với Hàn Tuyết.
"Bà nội, cảnh sát đang điều tra, hiện tại không thể tái khởi công được”, Hàn Tuyết nói.
"Hừ, chẳng được tích sự gì hết, làm tổng giám đốc mà đến công tác đảm bảo an toàn của công trường cũng không kiểm soát được, tôi vô cùng hoài nghi năng lực của cô đấy”, Hàn Bách Hào chen ngang.
Hàn Tuyết sầm mặt xuống, nhưng cô không nói gì cả. Chính cô đã thất trách trong chuyện này, vậy nên cũng chẳng buồn tranh luận với Hàn Bách Hào.
Thế nhưng Diệp Phàm lại không chịu để yên, anh nói: "Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm!"
"Hàn Bách Hào, anh nói xem có đúng không?"
Thấy Diệp Phàm cười nói đầy ẩn ý như thế, Hàn Bách Hào cảm thấy căng thẳng trong lòng, gã ta vội vàng quát: "Tao chẳng biết mày đang nói gì hết, đang thảo luận chuyện của Hàn Tuyết, mày đứng có đánh trống lảng".
Diệp Phàm không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm nhìn gã ta.
Hàn Bách Hào nhìn mà cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ Diệp Phàm biết chuyện này liên quan đến gã ta rồi sao?
Không thể có chuyện đó được lúc đi tìm anh Lang, gã ta vô cùng cẩn thận vì lo sẽ bị ai đó bắt gặp.
Trong nhà họ Hàn, tuy rằng bà cụ yêu thương gã ta, nhưng nếu biết gã ta đốt công trường nhà mình chỉ để hất cẳng Hàn Tuyết đi, thì chắc chắn bà ta sẽ không dễ gì tha cho gã ta.
Bà cụ nghi ngờ nhìn Hàn Bách Hào, nhưng sau đó bà ta lập tức quay đầu sang chỗ khác, không nghĩ nhiều gì cả.
Bà ta nhìn Diệp Phàm và Hàn Tuyết, nói: "Tiểu Tuyết, trước khi điều tra ra vụ số sách, cô cậu có thể tới nhà họ Hàn nhận lỗi bất cứ lúc nào, ngoài ra thì hãy mau chóng xử lý vụ hỏa hoạn ở công trường đi!"
Dứt lời, bà cụ chống gậy đứng lên.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng họp chỉ còn lại Diệp Phàm và Hàn Tuyết.
"Diệp Phàm, vừa rồi anh nói thế là sao?" Hàn Tuyết hỏi.
"Ha ha, không có gì hết, công trường bị cháy thì phải có người gánh tội chứ? Chờ chồng em về nhé", Diệp Phàm búng nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Tuyết rồi đứng lên ra ngoài.