"Anh kia, anh đang gây rối ở chỗ chúng tôi đấy, hãy mau chóng rời khỏi đây, tập đoàn Hoàng Minh không chào đón anh!”, một bảo vệ bước lên, chộp lấy cánh tay Diệp Phàm, định lôi ra ngoài.
Nhưng mà, Diệp Phàm lắc cánh tay một cái, cả người bảo vệ run lên, lảo đảo va vào người một bảo vệ khác đằng sau, hai người suýt chút nữa ngã nhào.
"Các anh chỉ làm đúng chức trách, tôi không trách các anh”, Diệp Phàm nói với mấy nhân viên bảo vệ.
"Hừ, cậu đừng có ra vẻ, cậu cho rằng mình là ai hả? Cậu chỉ là một thằng ở rể vô tích sự, ngoài mấy ngón võ mèo cào ra cậu còn có cái gì nữa chứ..”, Lưu Thải Liên bò dậy, chỉ vào mặt Diệp Phàm mắng mỏ,
Cảm giác đau đớn trên mặt khiến trong lòng bà ta bừng bừng lửa giận, bà ta quay sang đám bảo vệ quát khẽ: "Con tôi sắp trở thành trợ lý tổng giám đốc ngoại thương của mấy người rồi, bây giờ mấy người nghe tôi đi, gô cổ thằng vô tích sự này giao cho cảnh sát, nếu không, mấy người coi chừng bị đuổi việc đó"
Mấy nhân viên bảo vệ nhất thời sa sầm nét mặt, trợ lý tổng giám đốc là cái thá gì mà có quyền đuổi bọn họ chứ.
Có điều, họ cũng không thể để mặc Diệp Phàm gây rối, tuy bản lĩnh của Diệp Phàm có vẻ không tầm thường, một bảo vệ nghiêm giọng: Anh kia, mời anh đi cho, không chúng tôi báo cánh sát đó",
Ngay lúc ấy, cách đó không xa vang lên tiếng "ting" của thang máy.
Một nhóm người, gồm cả nam lẫn nữ lục tục xuất hiện, đi chính giữa là một thanh niên mặc trang phục màu trắng, người này chính là Vương Quân Long.
Khoảnh khắc bảo vệ nhìn thấy Vuơng Quân Long, nhất thời cứng người.
"Mẹ, đây là cậu chủ tập đoàn Hoàng Minh, Vương Quân Long, mình qua chào hỏi đi mẹ", Viên Hà Nguyệt vội vàng nói với Lưu Thải Liên, lúc này vẫn còn hằm hằm tức giận.
Lưu Thải Liên giật mình, bà ta lật mặt nhanh hơn bánh tráng, vẻ mặt giận dữ lập tức thay bằng vẻ đon đả tười cười.
Bà ta kéo tay Viên Ngọc Cương bước nhanh lên mấy bước, chắn trước mặt Vương Quân Long, nói: “Xin chào cậu Vương, tôi là.."
“Tránh ra!"
Vương Quân Long không đợi bà ta nói hết, gã đang vội đến chào hỏi Diệp Phàm, làm gì có thời gian quan tâm Lưu Thải Liên là ai.
Có điều, rõ ràng Lưu Thải Liên không hề ý thức được tình hình, vội vàng nói "Cậu Vương, đây là Viên Ngọc Cương con trai tôi, hôm nay mới vào công ty cậu làm việc, nên tôi đến chào hỏi cậu, hân hạnh được làm quen!"
"Hửm?"
Vương Quân Long dừng bước, quay sang nhìn Viên Ngọc Cương, hỏi: "Cậu là Viên Ngọc Cương?"
Viên Ngọc Cương vui sướng tràn trề, vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, anh Vương, em là Viên Ngọc Cương, hôm nay…”
"Bốp!"
Lời còn chưa nói hết, một cái tát nảy lửa đã giáng xuống mặt Viên Ngọc Cương.
Tất cả mọi người có mặt đều hoang mang tột độ, không biết chuyện gì xảy ra.
“Con mẹ nó, thì ra mày là Viên Ngọc Cương à, rốt cuộc mày muốn làm bố tao hay muốn làm ông nội tao hả? Ông đây đập chết mày."
Mồm quát tháo, tay Vương Quân Long lại giáng thêm một cái tát nữa xuống mặt đối phương.
"Cậu Vương, đừng đánh mà, cậu nói cái gì, chúng tôi không hiểu, cậu có đánh nhầm nguời không...”, Lưu Thải Liên phản ứng lại, khóc la thảm thiết.
Viên Ngọc Cương bị đánh, lòng bà ta đau như cắt, chỉ mong mình bị đánh thay con.
Có điều, rõ ràng bà ta không dám đánh lại Vương Quân Long, chỉ có thể đứng một bên gào khóc.
“Ha ha ha, nhầm thế nào được, nhầm thế quái nào được ? Hôm qua trong điện thoại bác hai nói gì, cậu Vuơng chắc đã nghe không sót chữ nào”, Diệp Phàm thản nhiên nói.
Lưu Thải Liên tức chết, lúc này mà Diệp Phàm còn đổ thêm dầu vào lửa, bà ta rống lên: "Cút đi, tao không phải bác hai của mày, mày đừng có nói nhảm".
"Bốp!"
Vương Quân Long giáng một cú tát lên mặt Lưu Thải Liên, lạnh giọng nói: "Cuộc điên thoại hôm qua là anh Diệp đã gọi cho tôi, bà nói muốn làm mẹ tôi, còn muốn làm bà nội tôi, tôi nghe không sót chữ nào bà giỏi, gan bà cũng to lắm".
"Cái gì.. câu… cậu..”, Lưu Thải Liên ngơ ngác, đau đến tối tăm mặt mũi, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng còn kinh khủng hơn.
"Mấy người các anh, mau lôi họ đi đi, đặc biệt là thằng nhãi này, nhớ chăm sóc nó cẩn thận cho tôi”, Vuơng Quân Long ra lệnh cho đám bảo vệ, đưa tay chỉ vào Viện Ngọc Cương.
Mấy người bảo vệ làm sao dám chậm trễ, không nói hai lời liền xông lên, kéo dám người Lưu Thái Liên ra ngoài.
Ba mẹ con Lưu Thái Liên ta hét điếc tai, nhưng vô ích…
Vương Quân Long dẫn Diệp Phàm lên tầng cao nhất, vào văn phòng chủ tịch, sau đó lui ra ngoài.
Bên trong phòng, chỉ có hai nguời, Chu Tình và Diệp Trung.
Ngay cả Vương Trường Hà cũng không có ở đây.
"Tiểu Phàm, con qua đây nào, để mẹ xem con có gầy đi không. Chu Tình thấy Diệp Phàm bước vào, vội vàng đứng dậy chạy tới ôm lấy anh.
Chỉ có điều, Diệp Phàm khẽ lách người tránh được, lạnh nhạt nói: "Bà Chu, xin cư xử đúng mực”.
Đôi tay đang dang rộng của Chu Tình khựng lại giữa khoảng không, bà cười khổ: "Tiểu Phàm à, con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ sao? Con muốn mẹ phải làm gì con mới chịu đây, mę bằng lòng trả bất cứ giá nào để bù đắp cho con".
Diệp Phàm cười lạnh: "Ha ha ha, lúc tôi phải sống sót bằng cách giành giật đồ thừa với chó hoang ngoài đường, tôi đã hiểu mọi chuyện, bà đọc quá nhiều tiểu thuyết hư cấu gạt người rồi, đừng làm phiền tôi".
Chu Tình tỏ ra khổ sở, còn Diệp Trung đứng phía sau lại thấy khó xử, nhìn khắp thành phố Cảng, làm gì có ai dám đối xử với Chu Tình như vậy, nếu có chắc chắn hôm sau sẽ bị bịt miệng.
"Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện công việc, không liên quan đến em trai con, mà liên quan đến con”, Chu Tình nói.
Diệp Phàm nhíu mày, anh vẫn sống yên ổn ở thành phố Cảng này, làm gì có chuyện gì xảy ra đâu, ngoại trừ thằng em trai kia, anh không đoán được Chu Tình đến đây làm gì.
"Ở đâu có con người, ở đó có tranh chấp, chỉ một nhà họ Hàn bé con con mà nội bộ đã xung đột sứt đầu mẻ trán, không ngừng giở trò, vậy thì con nói xem, nội bộ nhà họ Diệp ở kinh đô còn đấu đá nhau kinh khủng thế nào?", Chu Tình hỏi vặn anh.
"Việc này thì liên quan gì đến tôi?" Diệp Phàm hỏi lại. Ở thành phố Cảng, địa vị gia tộc họ Hàn đã rơi xuống hạng hai, trong mắt Chu Tình chỉ là một gia tộc nhỏ không đáng kể, nếu như bà cụ Hàn mà biết được, e rằng bà cụ sẽ tức chết, có điều, đây là sự thật.
Nhưng Chu Tình không chỉ là mẹ ruột của Diệp Phàm, bà ta vẫn còn một biệt danh khác, đó là "nữ quân sư" của nhà họ Diệp.
Vì vậy, bà ta có đủ tư cách để đánh giá nhà họ Hàn.
"Mẹ đã nói rồi, nếu con đồng ý hiến tủy cho em trai con thì con chsnh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, nhưng thật ra có một câu mà mẹ chưa nói với con, đó là, cho dù con không chịu hiến, con vẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp”, Chu Tình nói giọng nghiêm túc.
Trong lòng Diệp Phàm thoáng rung động, anh đang định mở miệng, Chu Tình đã kéo tay anh nói "Con nghe mẹ nói hết đã”.
"Hồi đó cố tình vứt bỏ con, thật ra chuyện không đơn giản, cho dù mẹ có thành kiến với con nhiều đến thế nào, thì con cũng là con ruột của mẹ, là cháu ruột của ông cụ, là đứa con me rứt ruột đẻ ra, mè làm sao có thể vứt bỏ con?"
“Chỉ là, nhà họ Diệp tuy lớn, nhưng bên trong đấu đá vô cùng tàn khốc, ông Hai của con tranh giành với ông nội con cả đời, nhà họ Diệp trong mắt người ngoài thì mạnh mẽ như rồng như thế, nhưng họ không biết rằng, nhà họ Diệp đã tan đàn xẻ nghé từ lâu, bây giờ nếu nói là có hai nhà họ Diệp cũng không sai".
"Mà bây giờ, nhà họ Diệp đang đứng trước nguy cơ rất lớn, sức khỏe ông nội con càng lúc càng yếu đi, trước sức ép từ ông hai, ông con ngày càng lực bất tòng tâm, sau khi em trai con được phẫu thuật, nó sẽ rời khỏi vị trí chủ chốt của nhà họ Diệp. Mặc dù mẹ mang tiếng là nữ quân sư của nhà họ Diệp, nhưng dù sao, em cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, còn con, con mới là con trai trưởng nhà họ Diệp: Nhà họ Diệp cần con, con phải gồng gánh gia tộc này, chứ không phải ông hai kia".