“Đủ rồi Hàn Bách Hào, ăn hay mặc như nào cũng không phải tiền của anh, không cần anh ở đây chỉ đạo”, Hàn Tuyết trông thấy Bách Hào vẫn còn muốn mỉa mai thì có chút không vui nói.
Dù sao Diệp Phàm cũng là chồng hợp pháp của cô, đã tổ chức hôn lễ đàng hoàng, anh ấy bị làm nhục như vậy cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Diệp Phàm không hề cảm thấy bất ngờ khi Hàn Tuyết đứng ra lên tiếng thay mình, mặc dù số lần cô ra mặt ít đến đáng thương, nhưng lần nào cũng đều khiến anh vô cùng cảm động.
Bởi vì những áp lực mà Hàn Tuyết phải chịu đựng trong hai năm qua tuyệt đối không ít, thậm chí còn lớn hơn cả anh.
“Hàn Tuyết, em nói như vậy là không đúng rồi, cái gì mà không phải tiêu tiền của anh, tiền anh hay tiền em đều không phải là tiền của nhà họ Hàn hay sao? Tên vô dụng này chính là một con ký sinh trùng, tốt nhất là em nên sớm ly hôn với hắn ta đi, anh đây sẽ giới thiệu cho em...”
“Đủ rồi đấy Hàn Bách Hào, chuyện của Hàn Tuyết tôi không đến lượt anh lo!”, thấy Hàn Bách Hào càng nói càng quá đáng, sắc mặt Hàn tuyết trở nên lạnh lùng, cô mở miệng quát.
Diệp Phàm đang đứng bên cạnh định lên tiếng thì bị ánh mắt của Hàn Tuyết ngăn lại.
Diệp Phàm cảm thấy bất lực, anh biết ý tứ của Hàn Tuyết là gì, nếu như bây giờ anh lên tiếng thì chỉ khiến cho mâu thuẫn kịch liệt hơn, người chịu thiệt trong biệt thự nhà họ Hàn vẫn sẽ là bọn họ.
“Hừ, biết ngay là đồ vô dụng chuyên núp váy phụ nữ!”
Hàn Bách Hào hừ lạnh một tiếng rồi quay người về chỗ ngồi của mình.
Những người trong đại sảnh đều đang chờ xem kịch vui, không ai có ý định tiến lên giúp đỡ.
“Được rồi, mọi người đều đã đến cả rồi, mỗi người hãy tự báo cáo thành tích phần được phân công quản lý của mình đi!”
Đúng vào lúc này, một bà lão bước ra từ trong phòng riêng, đó là bà cụ nhà họ Hàn- Vương Thải Anh.
Tất cả mọi người ngưng ồn ào và cung kính đứng dậy, Hàn Bách Hào thì chạy bước nhỏ tới ôm lấy cánh tay rồi dìu bà qua.
Trông thấy cảnh này, mọi người trong nhà họ Hàn đều ngưỡng mộ vô cùng, được bà cụ nhà họ Hàn yêu mến như vậy, địa vị của Hàn Bách Hào trong nhà hẳn là rất cao.
Bố mẹ của Hàn Bách Hào vô cùng đắc ý, người già thì thường yêu thương con cháu nhưng lại chẳng mấy quan tâm bọn họ, đặc biệt là mẹ của Hàn Bách Hào đã tự mãn đến mặt mũi vênh hết cả lên.
“Tất cả ngồi xuống đi, chuẩn bị bắt đầu báo cáo được rồi!”
Sau khi nghe lời của Vương Thải Anh, tất cả mọi người đều ngồi yên vị trên vị trí của mình, nhân khẩu nhà họ Hàn có thể coi là đông đúc, họ ngoại họ nội ngồi kín mấy chục chiếc ghế.
Chỉ có duy nhất một người vẫn đang đứng là Diệp Phàm, trước giờ anh đều không có ghế của mình, anh cũng chẳng tranh giành mà chỉ yên lặng đứng sau chỗ ngồi của Hàn Tuyết.
“Bà nội, đây là thành tích của phần cháu phụ trách...”
Hàn Bách Hào lấy ra một tập báo cáo đưa đến tay bà cụ nhà họ Hàn, vừa đưa mắt nhìn qua thì bà liền chau mày, biểu hiện trên mặt có chút không vui bởi vì lợi nhuận được viết trên giấy ít hơn so với tháng trước rất nhiều.
“Bà nội, bà đừng vội nóng giận, bà hãy xem cái này đã!”
Nhìn thấy Vương Thải Anh có vẻ không vui, Hàn Bách Hào lại đưa ra thêm một tập tài liệu nữa, động tác giống như dâng lên một vật rất quý báu, chính xác mà nói thì đó là một bản hợp đồng.
“Bà nội, đây là hợp đồng từ tập đoàn Vĩnh An có giá trị mười hai triệu tệ, cháu trai của bà phải hao tổn bao nhiêu công sức mới lấy được đấy ạ”.
Hàn Bách Hào vừa tự hào kể công vừa nhìn Hàn Tuyết một cách đắc ý.
“Chà, Bách Hào đúng là có tài, cháu thế mà lại ký được hợp đồng có giá trị lớn như vậy, đúng là không dễ dàng!”
“Anh Bách Hào đúng là tấm gương để mọi người học tập, dưới sự dẫn dắt của anh ấy, tương lai nhà họ Hàn sẽ ngày càng rực rỡ”.
“Anh Bách Hào, em cảm thấy hiện giờ anh có thể đảm nhiệm được chức vị tổng giám đốc tập đoàn Thiên Bảo rồi, em sẽ là người đầu tiên ủng hộ anh, ha ha…”
Có mấy người không ngừng xun xoe nịnh hót, Hàn Bách Hào tự mãn đến mức muốn bay lên tận trời, loại cảm giác được đám đông hoan nghênh này trước giờ chỉ có Hàn Tuyết được nhận, hiện giờ cuối cùng cũng đến lượt gã ta rồi.
Bà cụ nhà họ Hàn cười tươi như hoa nở, bà ta không ngừng gật đầu thể hiện sự hài lòng với Hàn Bách Hào.
Mười hai triệu tệ có thể xem là một hợp đồng giá trị không hề nhỏ đối với nhà họ Hàn hiện tại.
Sau khi Hàn Thiên Bảo qua đời, tập đoàn Thiên Bảo đã bị ảnh hưởng nặng nề, sản nghiệp không ngừng giảm bớt.
Một người trẻ tuổi tài năng trong lĩnh vực kinh doanh như Hàn Tuyết thì lại bị chèn ép và điều đi quản lý doanh nghiệp thương mại đang trên bờ vực phá sản vào thời điểm đó, không tiếp cận được với cốt lõi thật sự của nhà họ Hàn.
Kết quả đã khiến cho địa vị nhà họ Hàn tụt dốc không phanh, từ một gia tộc hạng hai nằm trong danh sách đầu bảng rớt thẳng xuống cuối bảng, tiếng nói của họ trong giới kinh doanh cũng không còn sức nặng như trước.
Lần lượt từng người một lên báo cáo, có người được khen ngợi, có người bị chê trách, cuối cùng khi đến lượt Hàn Tuyết tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào cô.
Dưới sự dẫn dắt của Hàn Tuyết, việc kinh doanh của thương mại Thiên Bảo đã sớm không còn như trước và trở nên ngày càng quan trọng trong số sản nghiệp của nhà họ Hàn, có thể được coi là một “miếng thịt” béo.
Hàn Tuyết đưa một tập tài liệu cho bà cụ nhà họ Hàn: “Bà nội, đây là báo cáo của tháng này, mời bà xem xem…”
Vừa xem chưa đến hai phút thì bà đã nhăn mày: “Lợi nhuận không tăng thì thôi đi, tại sao lại còn giảm hẳn hai bậc so với tháng trước?”
Câu này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều ánh lên sự khó hiểu, không ít người đã bắt đầu tỏ vẻ cười nhạo.
“Bà, lí do lợi nhuận bị giảm mất hai bậc là…”
“Bà nội, chuyện này cháu cũng biết rõ, hay là để cháu nói cho bà nghe nhé?”
Hàn Bách Hào cười tít mắt, không để Hàn Tuyết kịp nói hết câu thì đã ngắt lời cô.
Hàn Tuyết có chút không thoải mái khi bị ngắt lời, nhưng lại thấy bà cụ đã gật đầu ra hiệu cho Hàn Bách Hào nói tiếp.
Điều này chứng minh rằng trong mắt Vương Thải Anh, Hàn Tuyết căn bản không đáng nhắc tới so với Hàn Bách Hào.
“Bà nội, vì Hàn Tuyết đắc tội với người khác nên lợi nhuận mới bị giảm hai bậc, tháng này giảm hai mươi phần trăm, tháng sau sẽ giảm năm mươi phần trăm, mà theo cháu được biết thì dường như việc này có liên quan đến tên vô dụng kia…”
Nói xong gã ta liền nhìn về phía Diệp Phàm, bộ dạng như đã biết rõ mọi chuyện.
Tất cả mọi người đều nổi lòng hiếu kỳ, ai cũng đang đợi Hàn Bách Hào nói tiếp.
Hàn Bách Hào thêm mắm dặm muối nói: “Theo như cháu biết thì Hàn Tuyết đã đắc tội với phó chủ tịch tập đoàn Cẩm Xuân là Hà Hướng Đông, người đó còn là một cổ đông lớn của tập đoàn Cẩm Xuân, mọi người đều biết thế lực của tập đoàn Cẩm Xuân ở thành phố Cảng lớn hơn nhà họ Hàn chúng ta rất nhiều, người ta chỉ là muốn mời Hàn Tuyết dùng bữa mà lại bị tên vô dụng kia nổi điên xông đến đánh cho một trận, vì vậy khỏi bàn đến thành tích, chúng ta không những mất đi một đơn hàng lớn mà còn gây hấn với một đối thủ hùng mạnh…”
“Anh rõ ràng đang nói xằng bậy, thành tích bị giảm đi hai mươi phần trăm là do chính phủ điều tiết khống chế, không hề liên quan đến tập đoàn Cẩm Xuân gì đó, hơn nữa tôi có đi dùng bữa với người ta hay không là việc của tôi, không liên quan tới anh!”
Hàn Tuyết rất tức giận, cô không hề muốn để lộ chuyện này, vốn việc chỉ có rất ít người biết, không ngờ Hàn Bách Hạo lại biết được.
“Hàn Tuyết, cháu hơi quá rồi đó, kinh doanh mà lại không muốn ra mặt thì sao được? Ăn một bữa cơm cũng không chịu đi thì cháu còn làm được gì? Lại còn để chồng cháu xuất hiện, một khi xảy ra vấn đề gì cháu có chịu trách nhiệm nổi không? Cái tên vô dụng này có thể gánh vác nổi không?
Bà cụ nhà họ Hàn nghiêm khắc nói, tiếng gậy gõ lên sàn nhà kêu cộc cộc, bà ta không cần biết lý do Hàn Tuyết từ chối lời mời dùng bữa mà chỉ quan tâm đến việc cô đã để mất một đơn hàng lớn.
“Bà ơi…”, Hàn Tuyết sốt ruột đến mức cả mặt đỏ bừng, cô vừa tức vừa lo lắng.
Cô cảm thấy Vương Thải Anh thật quá quắt, rõ ràng là bà đang không phân biệt trắng đen.