Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Nếu như nhà họ Hàn phá sản, họ vẫn có 45% cổ phần của thương mại Thiên Bảo, chỉ cần thương mại Thiên Bảo phát triển, nhà họ Hàn vẫn sẽ nhận được tiền hoa hồng, chỉ là không có quyền quyết định, phải sống dựa vào Hàn Tuyết mà thôi.  

             Diệp Phàm cười nhẹ: “Thỏa thuận xong, cháu và Tiểu Tuyết sẽ tới tập đoàn Hoàng Minh!”  

             Anh cũng không hề muốn 45% cổ phần, đó là điều không có khả năng.  

             Có điều, 20% cũng đủ bất ngờ rồi, vốn thì mục tiêu ban đầu của anh chỉ là 15%.  

             Trông thấy nụ cười nhạt của Diệp Phàm, bà cụ Hàn nhận ra mình trả giá cao rồi, mặt bà ta hơi tái, bàn tay đang cầm gậy vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.  

             “Tốt lắm, hy vọng các người nhanh một chút, nhưng có điều tôi phải nói trước, xong việc rồi, tôi sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho Tiểu Tuyết, nếu như làm không xong, nhà họ Hàn sụp đổ, thương mại Thiên Bảo cũng không cần tồn tại nữa!”  

             “Bách Hào, chúng ta đi!”  

             Bà cụ Hàn đứng dậy, Hàn Bách Hào vội bước đến dìu bà ta và đẩy Hàn Tuyết cũng đang định dìu sang một bên.  

             “Bà đi từ từ ạ!”  

             Bà cụ Hàn vừa bước đi, Lưu Tú Cầm liền bày ra vẻ mặt tức giận trừng mắt quát Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cậu quá lớn mật rồi đó, cậu nhận lời thay Tiểu Tuyết, nếu như không làm nổi thì phải làm sao đây?”  

             Diệp Phàm hỏi ngược lại: “Mẹ, con đã dám nhận thì ắt sẽ có cách, với cả dù chúng ta không đồng ý, mẹ nghĩ bà sẽ bỏ qua cho chúng ta ư?”  

             Lưu Tú Cầm sững người, Diệp Phàm nói cũng có lý, bà cụ Hàn dù là đến nhờ vả, nhưng càng giống chất vấn hơn.   

             Nếu như Diệp Phàm không nhận lời, sợ là bà cụ Hàn sẽ đối phó với bọn họ trước khi nhà họ Hàn phá sản.  

             Lưu Tú Cầm hỏi: “Vậy cậu nói đi, việc gửi hợp đồng của thương mại Thiên Bảo đi có phải là chủ ý của cậu không?”  

             “Đúng là chủ ý của con, dựa vào đâu mà chuyện xấu đẩy cho Tiểu Tuyết chuyện tốt không tới tay cơ chứ? Dựa vào đâu mà cướp đi công sức của Tiểu Tuyết chỉ vì một câu nói? Dựa vào đâu mà tên phế vật Hàn Bách Hào chẳng làm gì cũng có thể lấy được thành quả của cô ấy? Con không chấp nhận những việc này!”, Diệp Phàm nói xong liền đi thẳng ra ngoài.    

             “Mẹ, mọi người không cần lo lắng.”, Hàn Tuyết nói xong câu này liền nhanh chóng đi theo Diệp Phàm, bọn họ phải đến tập đoàn Hoàng Minh.  

             Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần đứng chôn chân ở đó, qua một lúc bà ta mới nói: “Lão Hàn, ông có cảm thấy Diệp Phàm thay đổi rất nhiều, nếu không phải chính mắt chứng kiến, tôi còn tưởng đây là một người khác”.  

             Hàn Tại Dần gật đầu nói: “Đúng vậy, khác biệt quá lớn, nhưng chỉ cần đối tốt với Tiểu Tuyết là được rồi”.  

             “Ông nói thế là sao hả? Cái gì mà đối tốt với Tiểu Tuyết là được? Cậu ta mới chỉ thay đổi một chút, trong mắt tôi thì vẫn chỉ là một tên vô dụng mà thôi, chẳng khác gì, hứ!”  

             Hàn Tại Dần cười khổ, lắc lắc đầu không phản đối.  

             Trên xe, Hàn Tuyết ngồi ở chỗ ghế phụ, cô có chút lo âu nói: “Diệp Phàm, nếu tôi đi thực sự có thể ngăn cản tập đoàn Hoàng Minh tấn công nhà họ Hàn ư?”  

             Diệp Phàm cười nhẹ đáp: “Đương nhiên có thể, em yên tâm đi!”  

             Hàn Tuyết nói: “Có phải anh đã ra giá rất lớn không?”  

             Diệp Phàm nói: “Anh đã từng nói, sẽ không để em chịu thêm bất kỳ ức hiếp nào nữa, ai dám làm vậy, anh sẽ khiến người đó phải hối hận”.  

             Hàn Tuyết cảm động: “Sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”  

             Diệp Phàm cười mỉm: “Vì em là vợ anh mà”.  

             Người Hàn Tuyết khẽ run nhẹ, cô chắp tay, nước mắt vẫn còn đọng lại trong khóe mi.  

             Xe vừa dừng tại bãi đỗ, Diệp Phàm đột nhiên rướn đầu về trước mặt Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết đang cảm động vô cùng bất chợt giật mình, cô khó hiểu nói: “Anh làm gì thế?”  

             Diệp Phàm lắc lư đầu: “Thơm một cái”.  

             Thơm một cái?  

             Hàn Tuyết đơ người, cô nhìn khuôn mặt của Diệp Phàm, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng kích động ở phòng bếp hôm đó.  

             Cô chợt đỏ mặt, đưa tay đẩy đầu Diệp Phàm ra, hờn dỗi nói: “Anh nằm mơ đi”.  

             Haiz~  

             Diệp Phàm thở dài một tiếng, có chút thất vọng, anh vươn tay mở cửa xe cho Hàn Tuyết.  

             “Đồ vô lại!”  

             “Chụt!”  

             “Ha ha ha…”  

             Diệp Phàm sờ sờ má phải, ha ha cười lớn trông theo bóng dáng hoảng hốt mà bỏ đi của Hàn Tuyết.  

             Nửa tiếng sau, Hàn Tuyết bước ra từ tập đoàn Hoàng Minh.  

             Diệp Phàm nổ máy, hỏi cô: “Đi đâu?”  

             Hàn Tuyết nói: “Sao anh không hỏi bàn bạc thành công hay không?”  

             Diệp Phàm cười nhẹ: “Không cần hỏi, chắc chắn thành công”.  

             Thật ra chỉ cần một cú gọi điện của anh là được, nhưng Hàn Tuyết vẫn còn nhiều điều khoản hợp tác muốn bàn với Diệp Trung, hơn nữa đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.  

             “Nhàm chán!”  

             Hàn Tuyết nói nhẩm một câu sau đó rút điện thoại ra gọi cho Hàn Bách Hào.  

             Rất nhiều con cháu nhà họ Hàn đều đang ở trong biệt thự nhà họ Hàn, điện thoại vừa đổ chuông, Hàn Bách Hào vội vàng bắt máy, gã ta gấp gáp hỏi: “Sự việc thế nào rồi Hàn Tuyết?”  

             “Tôi không muốn nói với anh, đưa máy cho bà nội…”  

             “Được… cô được lắm…”  

             Hàn Bách Hào tức gần chết, thiếu điều ném chiếc điện thoại đi, nhưng đó là trừ khi chán sống, gã ta chỉ có thể đưa điện thoại kề bên tai bà cụ Hàn: “Bà nội, là Hàn Tuyết gọi tới!”  

             Vài giây sau, bà cụ Hàn chỉ nói sẽ tổ chức tiệc mừng cho Hàn Tuyết, sau đó cho Hàn Bách Hào cúp máy.  

             “Bà nội, bà xem Hàn Tuyết kiêu căng chưa kìa, hiện giờ cháu cực kỳ nghi ngờ, việc nhà họ Hàn bị tấn công là do cô ta, con khốn đó nhất định có quan hệ mờ ám với tên họ Diệp kia”.  

             “Chát!”  

             Tất cả mọi người và Hàn Bách Hào đều sững sờ, bà cụ Hàn thế mà lại cho gã một cái tát trời giáng, đây là việc trước giờ chưa từng có.   

             Bà cụ Hàn tát xong, nghiêm nghị nói: “Không có chứng cứ, nói chuyện chú ý một chút, tôi không muốn nghe những lời này nữa, hừ!”  

             Nói xong bà cụ Hàn đứng dậy đi vào trong phòng, cánh tay khẽ run run, rõ ràng bà cụ Hàn cũng đang rất tức giận.  

             “Bách Hào à, hiện tại không đụng vào Hàn Tuyết được đâu, nên chú ý một chút, tôi đi trước nhé”.  

             “Đúng vậy đó Bách Hào, anh xem bà tức giận chưa kìa, sau này đừng có chọc vào Hàn Tuyết”.  

             Cả đám người nhà họ Hàn nhôn nhao lên tiếng khuyên Hàn Bách Hào, sau đó lại rời đi rất nhanh.  

             Hàn Bách Hào tức tối cúi thấp mặt gầm gừ, khuôn mặt gã ta trở nên cực kỳ đáng sợ: “Con điếm, đồ chó cái, một lũ vô dụng…”   

             Hàn Tuyết chế nhạo gã, Diệp Phàm làm nhục gã, bà cụ Hàn tát gã trước mặt bao người, tất cả những việc này khiến gã ta phát điên.  

             “Được lắm, cả lũ đều sỉ nhục Hàn Bách Hào tao, rất tốt, tao sẽ khiến chúng mày hối hận!”, ánh mắt Hàn Bách Hào trở nên hiểm độc, hằn học nhìn theo cánh cửa phòng bà cụ Hàn rồi quay người đi ra ngoài, đến cả Hàn Húc Đông gọi cũng không thèm thưa.  

             Hàn Bách Hào đi ra ngoài sân rồi lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn, hai mươi phút sau, Hàn Bách Hào đã ở trong một quán bar.  

             Mặc dù còn chưa đến tối, bên trong đã vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đám trai gái điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.  

             Nếu như là lúc trước, Hàn Bách Hào nhất định sẽ tiến tới nhảy một đoạn, mời gọi một cô gái, nhưng hiện tại gã không có hứng thú mà chỉ trực tiếp đi thẳng ra đằng sau.  

             Người đàn ông mặt sẹo đang vừa ôm một gái ăn mặc hở hang vừa uống rượu nhìn thấy Hàn Bách Hào liền nói: “Ai cha, đây không phải là cậu cả nhà họ Hàn ư? Ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy”.  

             Hàn Bách Hào vứt chiếc cặp đen trong tay lên bàn, lộ ra xấp tiền một trăm tệ màu hồng: “Anh Lang, tôi có chút chuyện cần anh giúp đỡ, xong chuyện thì ba trăm ngàn này sẽ là của anh”.

Advertisement
';
Advertisement