Trong phòng của Nặc Đại, Diệp Phàm ngồi trên ghế của ông chủ, có người đứng phía sau bóp vai cho anh mà vẻ mặt đầy lo sợ.
Người đó chính là người áo đen đầu tiên bị Diệp Phàm đánh, “tướng tài” số một dưới trướng của Diêm Thiết Sơn.
Vẻ mặt tên này vô cùng thống khổ, thậm chí còn không dám lộ ra vẻ oán trách.
Diêm Thiết Sơn ngồi bên cạnh, một số nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho hắn ta.
Hầm mỏ lớn như vậy, nhân viên bị thương là chuyện bình thường. Do vậy trong hầm mỏ của hắn ta có hẳn một phòng khám nhỏ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, nhân viên y tế đứng dậy rời đi, Diệp Phàm cũng đứng dậy theo.
Anh nhàn nhạt nói: “Đi theo tôi”.
“Cậu Diệp, hôm nay phải đi thật sao? Cánh tay của tôi …”, Diêm Thiết Sơn tỏ ra khổ sở, bị chấn thương nặng như vậy mà muốn nghỉ ngơi cũng không được.
“Sao vậy?”
“Không muốn đi à?”
Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Có phải chờ người nhà của tôi bị bắt rồi mới đi?”
Diêm Thiết Sơn vô cùng lo sợ, không dám hó hé nửa lời, rồi hai người đi ra ngoài.
Bên bờ hồ Mạt Danh là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng ở thành phố Cảng, tất cả các biệt thự được xây dựng xung quanh một hồ nước rộng lớn và phong cảnh vô cùng đẹp.
Ở một trong những biệt thự sang trọng đó, có một người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa, phía sau ông ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương cho mình.
Ngoài ra, có hai người lao công đang dọn dẹp những mảnh vỡ còn sót lại trong phòng khách.
Có thể thấy rằng vừa mới có thứ gì đó đã rơi bể.
“Anh Khôn, chỉ thất bại một lần thôi mà, nghĩ thoáng chút đi…”, giọng nói dịu dàng của cô gái cất lên.
“Tiểu Điệp à, thất bại không sợ, điều anh sợ ở đây là không một ai trong số chín người của tổ chức cá mập đen phái đến sống sót. Tất cả đều bị giết chết bằng vũ khí sắc bén”.
“Theo tin tức anh nhận được thì những vết thương đó chắc chắn là do Long Lân gây ra. Anh lo tên Diệp Phàm kia sẽ tìm được chúng ta”.
Người đàn ông trung niên này chính là Phan Khôn, lúc này, ông ta vô cùng thấp thỏm lo âu, khi biết toàn bộ chín người của tổ chức cá mập đen đã bị tiêu diệt, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là lập tức rời khỏi thành phố Cảng, thậm chí trực tiếp rời khỏi Hoa Hạ để ẩn náu bên ngoài một thời gian.
Ông ta biết thực lực của tổ chức cá mập đen. Hai bên từng hợp tác vài lần. Vốn tưởng hành động lần này không nói sẽ nắm chắc phần thắng nhưng ít ra cũng gần như thế.
Ai ngờ lại rơi vào kết cục toàn quân bị tiêu diệt!
Đây là tổn thất nghiêm trọng dành cho họ khi phán đoán thực lực của Diệp Phàm. Càng không ngờ Diệp Phàm lại hung hãn như vậy, ngay cả một mạng người cũng không tha.
Nhưng mấy ngày này, đám thuộc hạ đào mộ của ông ta sẽ đưa một đợt hàng tới, ông ta phải phụ trách tiếp nhận.
Do đó, vừa rồi ông ta và tổ chức cá mập đen vừa mới liên lạc và xảy ra một cuộc tranh cãi lớn.
Cũng may là cuối cùng ông ta đã chiến thắng trong cuộc chiến, tổ chức cá mập đen chuẩn bị phái lính đánh thuê mạnh nhất (cá mập vàng) đến thành phố Cảng.
“Reng reng…”, lúc này, điện thoại trong túi của cô gái reo liên tục.
“Tiểu Điệp, sao lại không nghe điện thoại?”, thấy chuông điện thoại reo không ngừng nhưng cô ta lại không bắt máy, Phan Khôn bèn hỏi.
Cô ta tươi cười rồi dịu dàng nói: “Đừng để ý đến nó, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc xoa bóp cho anh…”
Phan Khôn nhướng mày, vỗ vào tay của cô ta rồi cười nói: “Nghe đi, lúc này mà gọi tới có lẽ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Người phụ nữ do dự một lúc, cô ta cầm điện thoại lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nhưng sự thay đổi cũng không quá rõ ràng, cô ta cẩn thận liếc nhìn Phan Khôn, phát hiện ông ta vẫn chưa mở mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm rồi trực tiếp ấn nút trả lời.
Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc.
Phan Khôn hỏi: “Ai vậy? Em trực tiếp gọi người ta tới chỗ chúng ta sao?”
“Mấy ngày trước, bảo mẫu Vương Vĩnh Chi có chuyện nên xin nghỉ, hôm nay bà ấy quá giang xe của người ta tới thành phố Cảng nên hỏi biệt thự của chúng ta…”, người phụ nữ giải thích ngắn gọn.
Phan Khôn không hỏi thêm gì khác, cô ta lại nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho ông ta.
Khoảng mười mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Một bảo mẫu đang ngồi xổm lau sàn bèn đứng dậy đi ra mở cửa, người phụ nữ gọi bà ta lại: “Để tôi mở cho, bà lo làm việc của mình đi”.
Nói xong, người phụ nữ liếc nhìn Phan Khôn rồi đi ra hướng cửa chính.
Nhưng điều cô ta không biết là, khi cô ta quay người đi, Phan Khôn ngồi đó đã mở mắt, ánh mắt sắc bén liếc qua.
Ông ta lật cổ tay của mình, nhấn vào nút thu nhỏ bên dưới đồng hồ Rolex rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng cách từ ghế sofa tới cửa không gần cũng không xa, người phụ nữ lại đi chậm gần nửa thế kỷ.
Cô ta luôn chờ đợi, chờ Diêm Thiết Sơn tới tìm. Hôm nay, cuối cùng cũng chờ được rồi.
“Cậu Diệp, bên trong chắc có bảo vệ đang ẩn mình, chúng ta phải cẩn thận một chút”, Diêm Thiết Sơn đứng ngoài cửa, hắn ta nghi ngờ rồi lên tiếng.
Diệp Phàm không trả lời, thản nhiên gật đầu.
Diêm Thiết Sơn thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, dù sao mọi chuyện đều do Diệp Phàm làm chủ.
Cửa vừa mở ra, vẻ mặt của người phụ nữ hiện lên sự vui mừng khi nhìn thấy Diêm Thiết Sơn, nhưng lại thấy bên cạnh chỉ có một mình Diệp Phàm.
Sắc mặt của cô ta thay đổi, bỗng nhíu mày: “Chỉ có hai người thôi hả?”
“Đúng vậy, chỉ có hai chúng tôi. Tiểu Điệp, cô chờ lâu rồi à”, Diêm Thiết Sơn nói xong thì đưa tay bắt lấy người phụ nữ, nhưng cô ta lại né tránh.
“Hai người mau đi đi, hai người sẽ mất mạng đó, muốn giết…”
“Tiểu Điệp, khách bên ngoài đã tới, sao lại không mời vào nhà?”
“Đừng thất lễ như thế chứ!”
Chính ngay lúc này, giọng của Phan Khôn trong phòng lại vang lên.
Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi, mang theo vẻ hoảng sợ tột độ.
Đang nói chuyện, Diệp Phàm đẩy nhẹ cô ta rồi đi thẳng vào biệt thự. Cô ta muốn bắt lấy Diệp Phàm nhưng đã muộn.
“Đi thôi, chúng ta vào trong, có anh ấy ở đây thì không cần sợ”.
Diêm Thiết Sơn nói xong thì kéo người phụ nữ đang lo sợ kia đi theo phía sau.
“Hôm nay, lúc tôi biết tin toàn bộ người của cá mập đen bị tiêu diệt, mí mắt tôi cứ giật không ngừng, nghĩ đến khi nào chúng ta sẽ gặp nhau, hay khi nào cậu sẽ tới tìm tôi, không ngờ lại là đêm nay”.
“Chuyện không thể để chậm trễ, người xưa quả nói không sai!”
Nhìn thấy Diệp Phàm, Phan Khôn hơi bất ngờ, cũng hiểu ra chút gì đó, tâm trạng nơm nớp lo sợ lúc nãy dần dần trở nên thoải mái khi nhìn thấy anh.
“Ha ha, sự tập trung của ông quả không tồi, mạnh hơn Diêm Thiết Sơn nhiều”, Diệp Phàm mỉm cười nhận xét một câu, hai người giống như bạn cũ của nhau vậy.
Diêm Thiết Sơn đi tới có chút ngượng ngịu, hắn ta không giống Phan Khôn. Hắn ta chỉ là một ông chủ hầm mỏ, la kéo mỏ tranh giành địa bàn mà trưởng thành dĩ nhiên sẽ mang trong mình khí chất xã hội đen mạnh mẽ.
Còn Phan Khôn là người kinh doanh đồ cổ, đào trộm mộ, điều quan trọng nhất là điềm đạm và chín chắn, giải quyết sự việc một cách rất bình tĩnh.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Phan Khôn mỉm cười, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh Diêm Thiết Sơn rồi thở dài: “Tiểu Điệp à, cuối cùng cô vẫn đi tới nước này à”.
“Ông sớm đã biết mối quan hệ của chúng tôi sao?”
Người phụ nữ tỏ ra không tin, Diêm Thiết Sơn cũng bất chợt trừng to mắt.
Phan Khôn lắc đầu, nhìn cô ta với ánh mắt xuyên thấu: “Không, tôi vốn không biết mối quan hệ giữa cô và Diêm Thiết Sơn, chỉ biết cô tiếp cận tôi là có ý đồ thôi”.
“Nhưng tôi biết, cô rất hận tôi, thậm chí muốn giết tôi, tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”