Tôi chỉ quan tâm một mình Tiểu Tuyết, những người khác liên quan gì tới tôi?
Giọng nói của Diệp Phàm không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người thì chẳng khác nào tiếng sấm.
Lưu Tú Cầm đang định mắng mỏ cũng nghệt mặt ra.
Một vài cô gái nhà họ Hàn đều nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt hâm mộ, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hiên cũng vậy, còn mang theo cả nét mê man nữa.
Cô ta dùng đủ mọi âm mưu, thậm chí còn dây dưa với cậu Hà, trở thành tình nhân trong bóng tối, rốt cuộc là vì cái gì?
Vì tiền? Hay là vì nhà họ Hàn...
Hàn Tử Hiên ngơ ngác trong chốc lát.
"Hàn Bách Hào, Diệp Phàm không thể quỳ được, bởi vì bà nội không xứng!", lúc này, Hàn Tuyết đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn Hàn Bách Hào rồi nói một cách kiên định.
Câu nói ấy khiến mọi người bàng hoàng, đám tang lặng ngắt như tờ!
Hàn Tuyết là cháu gái ruột của bà cụ, sao lại dám nói như thế? Sao cô lại dám!
"Hàn Tuyết, con câm miệng lại ngay! Lễ tang của bà nội vẫn chưa cử hành xong đâu!", Hàn Tại Dần giận dữ nói.
Người đã khuất là lớn nhất, Hàn Tuyết nói như thế có thể xem là hỗn xược rồi, khiến người làm bố như ông ta mất hết mặt mũi, chỉ muốn giáng cho Hàn Tuyết một cái tát.
Lưu Tú Cầm ngây ra như phỗng, Diệp Phàm làm Hàn Tuyết mê đắm đến mức nào rồi đây?
Khiến Hàn Tuyết liều lĩnh lên tiếng thay cho anh như thế!
"Bố, mọi người thừa biết bà nội đối xử với Diệp Phàm thế nào rồi đó! Cái chết của bà chẳng liên quan gì đến Diệp Phàm, ai cũng biết điều đó! Hàn Bách Hào cố tình lấy chuyện này ra ép bức Diệp Phàm, không biết có phải bởi vì có tật giật mình hay không!", Hàn Tuyết nói một cách bình tĩnh, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Hàn Bách Hào.
Trái tim Hàn Bách Hào khẽ run lên, Hàn Tuyết nói thế là có ý gì?
Thế nhưng gã ta cũng chẳng sợ, cây gậy đã bị cô nàng Chuột Bạch lấy trộm rồi, chứng cứ duy nhất không còn nữa.
Chỉ có một mình Hàn Tử Hiên biết chuyện gã ta giết hại bà cụ, ngay cả Hàn Húc Đông cũng không biết.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Bách Hào, bà cụ chết thì ai sẽ là người được lợi lớn nhất.
Rõ ràng là Hàn Bách Hào, sau đó là Hàn Tử Hiên, còn Hàn Tuyết sẽ là người bị tổn thất nặng nề nhất.
"Hàn Tuyết, cô nói thế là có ý gì?"
"Cô đang ám chỉ tôi thuê người giết hại bà nội sao?", Hàn Bách Hào gào lên.
"Tôi có nói thế à? Anh sửng cồ lên như thế làm gì?", Hàn Tuyết hỏi ngược lại.
Hai ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Đang yên đang lành, sao tự nhiên bà cụ lại bị giết?
Hơn nữa, trong nhà họ Hàn có rất nhiều kẻ bất tài, không chịu đi làm mà chỉ ở nhà họ Hàn dỗ dành bà cụ vui vẻ. Bà cụ vui là bọn họ sẽ có tiền, thư thái hơn đi làm nhiều.
Thế nhưng lúc bà cụ bị giết, tất cả mọi người lại không có mặt, thực sự là quá trùng hợp.
Vì thế, cô còn đọc một vài cuốn sách hướng dẫn suy luận phá án, chắc chắn là cái chết của bà cụ không hề đơn giản.
Có thể lời nói của Diệp Phàm là thật, hung thủ đúng là người nhà họ Hàn.
"Hàn Tuyết, cô đừng có đánh trống lảng, tôi chỉ hỏi cô một câu, Diệp Phàm có định sám hối hay không? Hay là cô quỳ xuống sám hối thay hắn?", Hàn Bách Hào phẫn nộ quát.
Hàn Tuyết chẳng hề dao động, chỉ cười lạnh nhìn Hàn Bách Hào.
Bầu không khí trở nên nặng nề. Lúc này, Hàn Tại Dần bước lên một bước, nói: "Để tôi quỳ, mẹ tôi chết oan, đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, đúng là nên quỳ!"
Vừa nói, Hàn Tại Dần vừa định quỳ xuống, nhưng lại bị Hàn Tuyết kéo lên.
"Bố không cần quỳ, chẳng phải bố sợ bị xóa tên khỏi gia phả sao? Không sao, chuyện con rời khỏi nhà họ Hàn chẳng liên quan gì đến bố mẹ hết", Hàn Tuyết nói.
"Tiểu Tuyết, con nói linh tinh gì vậy, không thể rời khỏi nhà họ Hàn được!", Lưu Tú Cầm vội vàng chạy tới trách móc.
Hàn Tuyết mà rời khỏi nhà họ Hàn thì bọn họ cũng trắng tay, bà ta và Hàn Tại Dần không có thu nhập, tất cả đều phải dựa vào Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết liếc nhìn Lưu Tú Cầm, cô không đoái hoài gì tới bà ta, mà nói thẳng với Hàn Bách Hào: "Hôm nay, Hàn Tuyết xin rút khỏi gia phả nhà họ Hàn, đồng thời tự nguyện từ bỏ mọi chức vụ đang đảm nhiệm".
"Cái gì!", Hàn Tại Dần hô lên thất thanh, nổi giận nói: "Tiểu Tuyết, con nói linh tinh cái gì vậy? Sao con có thể rút khỏi gia phả được chứ, đó là hỗn xược đấy!"
Vẻ mặt của Hàn Tuyết rất kiên định, cô nhìn Hàn Tại Dần và nói: "Bố, con đã quyết rồi! Nhà họ Hàn này quá loạn, không còn là nhà họ Hàn như lúc ông nội còn sống nữa, không đáng để lưu luyến".
"Tương lai con sẽ thành lập một nhà họ Hàn khác lớn mạnh hơn, đúng như tâm nguyện của ông nội. Đến lúc đó, con sẽ thiết lập lại một gia phả khác, đồng thời đón chào tất cả những nhà họ Hàn muốn gia nhập!"
Dứt lời, Hàn Tuyết liếc nhìn đám người nhà họ Hàn một lượt. Ai ai cũng đang ngây ra như phỗng, không thể tin được những gì mà mình vừa nghe thấy.
Hàn Tuyết định làm gì thế này?
Thiết lập lại gia phả?
Thành lập một nhà họ Hàn khác, hơn nữa còn là nhà họ Hàn theo tâm nguyện của Hàn Thiên Bảo.
Những người ở đây đều biết tâm nguyện của Hàn Thiên Bảo là đưa nhà họ Hàn phát triển thành gia tộc hàng đầu của thành phố Cảng, thậm chí vươn ra khỏi thành phố Cảng và hướng về thủ đô.
Hàn Thiên Bảo đã từng nói rất nhiều lần, nếu một ngày nào đó nhà họ Hàn lớn mạnh đến mức có thể tiến tới thủ đô, cho dù phải lập tức nhắm mắt xuôi tay thì ông cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Không ai biết vì sao Hàn Thiên Bảo lại muốn phát triển tới thủ đô, trong nhận thức của bọn họ, trở thành gia tộc hàng đầu ở thành phố Cảng đã là khó khăn lắm rồi.
Nhưng nếu Hàn Thiên Bảo không qua đời thì rất có thể mấy năm nữa nhà họ Hàn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu rồi ấy chứ.
Nhưng tai họa ập đến, sau khi Hàn Thiên Bảo qua đời, nhà họ Hàn được giao cho bà cụ.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nhà họ Hàn suy thoái hẳn đi, có thể nói là đứng hạng chót trong các gia tộc hạng hai, đồng thời vẫn đang tiếp tục suy tàn.
"Ha ha ha..."
"Hàn Tuyết, cô điên rồi sao? Thành lập một nhà họ Hàn khác, cô tưởng cô là ai? Cô lấy đâu ra cái sự tự tin đó? Cô dựa vào cái gì?", Hàn Bách Hào phẫn nộ gào thét.
"Đúng thế, Hàn Tuyết, mục tiêu của ông nội là đưa nhà họ Hàn tới thủ đô, cô tưởng cô có thể làm được sao? Mơ mộng hão huyền!", Hàn Tử Hiên khinh bỉ nói.
"Sao lại không làm được, Tiểu Tuyết nói là được thì chắc chắn là được!", Diệp Phàm bỗng mở miệng nói.
Trên mặt anh hiện hữu nụ cười, nhìn Hàn Tuyết và nhẹ giọng nói: "Em đã sẵn sàng chưa?"
Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nói: "Em đã sẵn sàng từ lâu rồi!"
"Thích thì cứ bốc phét tiếp đi! Nếu cô đã như thế thì tôi tuyên bố, Hàn Tuyết bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Hàn! Nhà họ Hàn sẽ thu hồi tất cả những gì cô đang nắm giữ, bao gồm cả 40% cổ phần của thương mại Thiên Bảo mà ông nội cho cô!", Hàn Bách Hào cười lạnh nói.
Hàn Bách Hào đã bảo bà cụ xóa tên Hàn Tuyết ra khỏi gia phả nhiều lần rồi, như vậy thì gã ta chẳng cần hao tâm tốn sức nghĩ cách thu hồi cổ phần của Hàn Tuyết trong thương mại Thiên Bảo nữa.
Nhưng lần nào bà cụ cũng phản đối. Bà ta cho phép Hàn Bách Hào bất chấp mọi thủ đoạn để tranh đoạt cổ phần, nhưng không cho phép xóa tên Hàn Tuyết khỏi gia phả.
Còn về lý do thì e rằng có một phần lớn là vì Hàn Thiên Bảo.
Hàn Bách Hào vừa dứt lời, Lưu Tú Cầm lập tức hoảng hốt, thu hồi cổ phần thì sau này gia đình bà ta cạp đất mà ăn à!
Hàn Tại Dần thì tức đến mức không nói thành lời, ông ta chỉ vào Hàn Tuyết, thiếu điều chửi đổng lên nữa thôi.
"Mẹ, đừng nói nữa, chuyện này đến đây thôi!", Hàn Tuyết lên tiếng trước khi Lưu Tú Cầm kịp mở miệng.
Cô nhìn về phía Hàn Bách Hào: "Mong là anh hãy bảo quản tốt số cổ phần mà ông nội cho tôi, tương lai sẽ có một ngày tôi quay về lấy lại!"