Mọi người thì kinh hãi, nhưng Diệp Phàm lại nhìn vào tay mình. Anh đi tới bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, cảm thấy hơi cạn lời: "Tôi không cố tình mạnh tay như thế, cô có tin không?"
Hoắc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, lắc đầu nói: "Không tin..."
Nói thật, chính cô ta cũng không ngờ là Diệp Phàm lại mạnh tay như vậy. Người bình thường không nhìn ra được Lê Tuấn bị thương như thế nào, nhưng cô ta lại biết rất rõ.
Lần này trở về, ít nhất Lê Tuấn sẽ phải dưỡng thương hai tháng, nếu đen đủi hơn thì có thể sẽ để lại di chứng nữa.
"Sao bây giờ anh mạnh hơn lúc ở núi Bắc Manh nhiều vậy?", Hoắc Thanh Thanh hạ thấp giọng, hỏi với vẻ khó tin.
Lúc trước, cô ta còn đỡ được vài chiêu của Diệp Phàm, nhưng bây giờ xem ra, cô ta còn không thể đỡ nổi một chiêu ấy chứ.
Diệp Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, anh giơ tay sờ lên miếng ngọc bội trên cổ, vừa rồi anh chỉ thử hấp thu thứ trong miếng ngọc, không ngờ lại có sức bộc phát mạnh như thế.
Thế nhưng miếng ngọc ấy cũng bị tiêu hao đi nhiều, mặt ngọc không còn tràn trề linh khí như trước nữa.
"Chuyện này khó giải thích lắm, chắc là liên quan đến công pháp mà tôi tu luyện", Diệp Phàm nói qua loa.
Thực ra trong lòng anh cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, rốt cuộc công pháp mà thầy đưa cho mình là thứ gì vậy? Thật sự là quá thần kỳ!
Việc hấp thu linh khí trong miếng ngọc là một chuyện vô cùng phiền phức, cần một phương pháp đặc biệt thì mới làm được.
Ít nhất thì trước kia anh chưa từng nghe nói đến phương pháp hấp thu thẳng vào trong cơ thể như thế này.
Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, trong lúc bọn họ trò chuyện, Chung Dật Phi đưa Lê Tuấn lên ghế sau của chiếc Rolls Royce, quát tháo tài xế không cần để ý tới đèn đỏ, cứ vượt luôn là được.
Lúc này, khắp người Chung Dật Phi đang tỏa ra sát khí hừng hực, Lê Tuấn thì hộc máu không ngừng.
Xương sườn bị gãy đâm xuyên qua dạ dày của Lê Tuấn, nếu không nhờ một thân thể khỏe mạnh thì có lẽ lúc này hắn đã đi đời nhà ma rồi.
"Sư huynh, em không chết được đâu, trên người thằng đó có hàng xịn, em cảm nhận được sức mạnh của 'linh'!", tuy rằng đang hộc máu, nhưng Lê Tuấn vẫn hưng phấn nói.
Sắc mặt của Chung Dật Phi thay đổi hẳn, giọng nói cất cao lên đôi phần, gã ta kích động nói: "Sư đệ, có chắc là sức mạnh của 'linh' không?"
"Chắc, bàn tay hắn chộp lấy tay em mà như một cái móc hít, khiến em không thể động đậy gì được, nếu không thì tuổi gì đòi đánh một quyền mà em bị thương nặng như thế?", Lê Tuấn nói.
"Tốt, vậy là tốt rồi! Ha ha ha, đợi chúng ta lên kế hoạch rồi sẽ đánh ngược trở lại!", Chung Dật Phi cười thật to.
Gã ta suy nghĩ thật nhanh, thực lực của gã ta không mạnh hơn Lê Tuấn là bao, Diệp Phàm có thể đánh Lê Tuấn bị thương nặng một cách dễ dàng như thế thì rất có thể gã ta cũng không phải đối thủ.
Muốn báo thù thì chỉ có thể về sư môn xin chi viện thôi.
Nhưng nếu như Diệp Phàm mượn sức mạnh của "linh" thì tất cả đều có thể giải thích được.
Chỉ cần có được báu vật của Diệp Phàm, Lê Tuấn bị thương như thế có đáng là gì.
Trong phòng tiệc, Hứa Linh Vi đi tới trước mặt Hoắc Thanh Thanh, khúm núm nói: "Thanh Thanh, mình xin lỗi, cậu tha thứ cho mình nhé, chúng ta vẫn là bạn thân có được không?"
Sau khi Chung Dật Phi đi, Hoắc Thanh Thanh vẫn trò chuyện với những người khác, chỉ phớt lờ mỗi Hứa Linh Vi.
Chuyện đó khiến Hứa Linh Vi sợ hãi, lo rằng Hoắc Thanh Thanh sẽ thù mình.
Hoắc Thanh Thanh lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi nói rồi, sau này cậu tự mà lo thân mình!"
"Thanh Thanh, mình sai rồi, mình không nên nói bạn trai cậu...", sắc mặt của Hứa Linh Vi hơi tái đi, vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía đám Tần Ngữ Lan, muốn bọn họ nói đỡ giúp mình mấy câu.
Thế nhưng mấy cô gái đều tự giác quay đầu sang một bên, như thể không hề nhìn thấy.
"Hứa Linh Vi, Chung Dật Phi chẳng phải hạng người tốt đẹp gì đâu, qua lại thân thiết với hắn thì sớm muộn gì cậu cũng chịu thiệt, tự mà lo thân đi!", Hoắc Thanh Thanh thản nhiên nói một câu rồi kéo Diệp Phàm sang chỗ khác, mấy cô gái vội vàng đuổi theo, để Hứa Linh Vi đứng đó môt mình.
Kể từ nay trở đi, Hứa Linh Vi sẽ bị cô lập, bị đá ra khỏi vòng xã giao này của bọn họ.
Thấy khuôn mặt của Hứa Linh Vi đỏ bừng lên, những người vừa đứng vây xem đồng loạt nở nụ cười trào phúng.
Ban nãy thì thể hiện cho cố vào, bây giờ bị cho vào danh sách đen rồi đấy.
"Con khốn!", đợi đến khi bên cạnh không còn ai nữa, Hứa Linh Vi siết chặt nắm đấm, trong mắt chỉ toàn sự độc địa.
"Chỉ nói bạn trai mày vài câu mà mày lại đối xử với tao như thế, cô cả nhà họ Hoắc thì đã sao? Tao sẽ khiến mày phải hối hận!"
Buổi đấu giá từ thiện trong bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người lần lượt ngồi xuống, Diệp Phàm và Hoắc Thanh Thanh ngồi ở hàng cuối cùng.
Khi nhìn thấy Thượng Quan Diên Vũ, Diệp Phàm kiếm một cái cớ, đứng lên rời khỏi đó.
"Anh Diệp!", trong một lối ngoặt, Thượng Quan Diên Vũ nhìn thấy Diệp Phàm, vội vàng kính cẩn chào hỏi.
Hắn ta cũng đã được chứng kiến cuộc chiến vừa rồi, vậy nên càng kính sợ Diệp Phàm hơn.
"Nói đi, có chuyện gì?", Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Ngày kia, vào ngày mười lăm tháng bảy, Thượng Quan Kiến Thành, cũng chính là chú hai tôi, sẽ tới chùa miếu thắp hương với thím hai".
"Là cơ hội tốt để ra tay đó!", Thượng Quan Diên Vũ hung tợn nói.
Diệp Phàm không nói năng gì cả, chỉ thản nhiên nhìn hắn ta.
Một phút đồng hồ trôi qua, áp lực vô hình bao phủ khắp người Thượng Quan Diên Vũ, khiến hắn ta nghĩ tới cảnh tượng trong biệt thự hôm đó, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra đầy trán.
"Bịch!"
Thượng Quan Diên Vũ trực tiếp quỳ một chân xuống, sợ sệt nói: "Anh Diệp, Diên Vũ tuyệt đối sẽ không phản bội anh!"
"Ha ha, không phản bội, hay là không dám phản bội?", Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Không, và cũng không dám!", Thượng Quan Diên Vũ vội vàng nói.
"Đứng lên đi!", Diệp Phàm kéo hắn ta lên, thản nhiên nói: "Không phản bội chỉ là bởi vì chưa đủ lợi thế để phản bội mà thôi. Sự trung thành chẳng là cái đếch gì hết!"
Anh vừa dứt lời, Thượng Quan Diên Vũ càng sợ hãi hơn.
"Bao giờ gia tộc Kato cử người tới nữa?", Diệp Phàm hỏi.
Anh đã giết Ichiro Kato - con trai của gia chủ Yuichi Kato, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ gì bỏ qua cho anh.
"Ngày kia, chú hai tôi sẽ đích thân đi đón, nếu thành công thì người phụ trách sẽ được đổi thành tôi!", Thượng Quan Diên Vũ trầm giọng nói.
"Biết rồi!", dứt lời, Diệp Phàm nhấc chân đi ra ngoài.
Thượng Quan Diên Vũ vội vàng cúi người tiễn anh đi.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ không thể tin nổi vào mắt mình, đường đường là cậu cả nhà họ Thượng Quan, vậy mà lại cung kính với Diệp Phàm đến thế.
Đồn ra ngoài thì sẽ chết người mất!
Khoảng thời gian tiếp theo khá là nhàm chán, thậm chí Diệp Phàm còn ngủ gật nữa.
"Ê, chảy dãi rồi kìa", thấy Diệp Phàm sắp ngủ luôn rồi, Hoắc Thanh Thanh không khỏi cạn lời, đẩy nhẹ anh một cái.
"Lát nữa còn có tiệc rượu của các tiểu thư nhà giàu nữa, có cần tôi giới thiệu mấy cô bạn cho anh không?", Hoắc Thanh Thanh tươi cười nói.
"Cho tôi xin! Thế là được rồi đó, vì cô nên tôi lại đắc tội với một kẻ địch mạnh nữa rồi", Diệp Phàm cạn lời nói.
"Khụ khụ... Tôi cũng không ngờ là anh ta lại dẫn cả sư đệ tới, vả lại cũng tại anh mạnh tay quá...", Hoắc Thanh Thanh hơi xấu hổ, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Phàm bó tay luôn rồi, xem ra con gái đều bất chấp lý lẽ như nhau cả.
Nhưng anh cũng không thể chịu thiệt quá được, bèn lấy cái hộp gấm ra và nói: "Vậy thì tôi sẽ nhận lấy miếng ngọc này, coi như để đền bù".
Hoắc Thanh Thanh xua tay, chỉ là một miếng ngọc mà thôi, không đáng là gì với cô ta hết, huống chi còn là đồ của Chung Dật Phi nữa, vậy nên cô ta càng không muốn lấy.