Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Với sự tán thành của Hàn Minh Chung và sự phân tích của Hàn Bách Hào, bốn người sau một hồi bàn bạc đã quyết định phải đánh gục Diệp Phàm.  

             Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải ôm được đùi Diệp Tử Long, cho dù là lông chân của hắn cũng được.  

             “Bố, bác hai, ngày mai là ngày bà nội đưa tang, hai người tự lo liệu, con và Tử Hiên sẽ đi tìm Diệp Tử Long ngay bây giờ, tránh cho đêm dài lắm mộng!”, sau khi trở thành gia chủ, ưu điểm duy nhất của Hàn Bách Hào là làm việc nhanh chóng.  

             Hai người đồng ý, Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên vội vã rời đi.  

             Tại nhà Hàn Tuyết, ba người vừa bước vào cửa thì Lưu Tú Cầm lập tức đóng cửa lại đánh ‘rầm’.  

             Vừa rồi bà ta cảm thấy như sắp chết ngạt, nhưng Hàn Tuyết lại không cho bà ta nói, sợ ảnh hưởng đến Diệp Phàm đang lái xe.  

             Vì cái mạng già của mình, Lưu Tú Cầm nhịn cho đến khi về nhà.  

             “Diệp Phàm, cậu là người nhà họ Diệp ở thủ đô, tại sao không chịu nói ra sớm hơn?”, không đợi Diệp Phàm ngồi xuống uống miếng nước, Lưu Tú Cầm đã vội vã hỏi.  

             Diệp Phàm cười khổ nói: “Mẹ, con chính là con, cứ coi con là Diệp Phàm là được rồi, nhà họ Diệp không liên quan gì đến con cả”.  

             “Đừng có nói vớ vẩn nữa, tôi chỉ hỏi cậu có phải người nhà họ Diệp ở thủ đô không thôi?”, Lưu Tú Cầm bất mãn nói.  

             “Mẹ, có phải hay không thì đã sao, trong lòng mẹ biết rồi còn cứ hỏi Diệp Phàm làm gì?”, Hàn Tuyết không vui nói.  

             “Câm miệng!”  

             Lưu Tú Cầm mắng: “Con thì hiểu cái gì, mẹ đều là vì hạnh phúc của con cả!”  

             Diệp Phàm cạn lời: “Mẹ nói đúng, con là người nhà họ Diệp, 100%”.  

             “Vậy tại sao cậu lại bị gia tộc mình bỏ rơi? Bị đuổi ra ngoài”, Lưu Tú Cầm lại hỏi.  

             “Nói ra thì rất dài, mẹ không cần biết cũng được”, Diệp Phàm lắc đầu, không muốn bàn luận thêm.  

             “Không được, cậu nhất định phải nói với tôi, điều này rất quan trọng với Hàn Tuyết, cậu phải trả lời thành thật”, Lưu Tú Cầm ngẩng mặt lên nói.  

             Diệp Phàm nhìn Lưu Tú Cầm, trong lòng tự giễu, quan trọng với Hàn Tuyết? E rằng quan trọng với Lưu Tú Cầm bà thì có.  

             Sắc mặt Diệp Phàm trở lên lạnh lùng nói: “Con đã nói rồi, không có gì đáng nói cả, mẹ đừng hỏi nữa!”  

             “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, chuyện đó rất phức tạp, mẹ để tai mọi người yên tĩnh một chút có được không?”, Hàn Tuyết nói giúp Diệp Phàm.  

             Lưu Tú Cầm suýt chút nữa thì chết vì tức giận, con gái mình giờ lại đi lo cho một người ngoài, nói thế nào cũng không nghe.  

             “Được, cậu không nói, vậy thì tôi nói!”, Lưu Tú Cầm hét lên.  

             “Cậu là đứa con bị nhà họ Diệp bỏ rơi, tức là cậu đã bị thất sủng rồi, rất có khả năng vĩnh viễn không quay về nhà họ Diệp được nữa, tôi có thể nhìn ra là Diệp Tử Long muốn đối phó với cậu, cậu tưởng rằng thực lực của mình sẽ đánh bại họ sao?”  

             “Đừng nói đến việc cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng một mình cậu có thể đánh lại cả đám người không? Nhà họ Diệp có thực lực thế nào, cậu rõ hơn tôi, lần này chỉ là một người Diệp Hải, lần sau là 3 người 5 người thì sao? Cậu vẫn đánh thắng được à?”  

             “Những chuyện này cậu có cân nhắc tới không? Cậu không thể để Hàn Tuyết cả ngày đi theo cậu rồi sống trong sợ hãi như vậy được, nói không chừng còn liên lụy đến nhà chúng tôi, cậu muốn hại chết mọi người ư?”  

             ...  

             Lưu Tú Cầm dường như thay đổi tính nết, không còn bướng bỉnh mặt dày nữa, những câu hỏi bà ta đưa ra vô cùng sắc bén.  

             Hơn nữa, những câu hỏi này, Diệp Phàm không trả lời không được.  

             “Mẹ, đừng nói nữa, áp lực của Diệp Phàm đã lớn lắm rồi, mẹ dừng lại đi”, Hàn Tuyết trách móc.  

             “Câm miệng lại!”  

             Lưu Tú Cầm gầm lên, làm ra vẻ mọi chuyện đều vì tốt cho Hàn Tuyết.  

             “Bây giờ con hoàn toàn rơi vào cái bẫy của tình yêu rồi, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, mẹ đều vì muốn tốt cho con, sẽ không hại con!”  

             “Nói đi, rốt cuộc bà muốn thế nào?”, Diệp Phàm nhìn chằm chằm bà ta, nhàn nhạt hỏi.  

             “Lưu Tú Cầm tôi làm tất cả đều vì Hàn Tuyết, tôi cho cậu hai lựa chọn, cậu nghe cho kĩ đây...”  

             Lưu Tú Cầm bẻ ngón tay và nói.  

             “Thứ nhất, chủ động đi tìm Diệp Tử Long, không phải hắn ta nói nếu cậu chịu sống ẩn dật, không bao giờ quay lại thủ đô nửa bước nữa thì hắn ta đưa cho cậu 2 tỷ sao? Vậy cậu đi tìm hắn, đòi 2 tỷ ấy, sau đó cả nhà chúng ta di cư ra nước ngoài”.  

             “Có 2 tỷ đó, đủ cho chúng ta sống cả đời rồi”.  

             “Thứ hai...”, ánh mắt Lưu Tú Cầm trở nên sắc bén: “Thứ hai là cậu ly hôn với Hàn Tuyết, không thể để con gái tôi bị cuốn vào cuộc chiến của các người, tôi không cho phép!”  

             “Cạch!”, chén trà trong tay Hàn Tuyết trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan tành.  

             “Mẹ, con sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện nào của mẹ, con cũng không cho phép Diệp Phàm đồng ý, anh ấy là người đàn ông của con, có nghĩa vụ bảo vệ con”, Hàn Tuyết hét lên.  

             Sau đó, Lưu Tú Cầm không biết ăn nhầm thuốc gì, thay vì trách mắng Hàn Tuyết lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt sắc bén.  

             Ba mươi giây sau, Diệp Phàm đột nhiên bật cười, Lưu Tú Cầm buồn bực không rõ anh cười cái gì.  

             Diệp Phàm nheo mắt nói: “Bà thật sự tin Diệp Tử Long sẽ tốt bụng mà cho tôi 2 tỷ sao? 2 tỷ đấy!”  

             “Nhà họ Diệp mặc dù cực kỳ giàu, nhưng cũng không phải cái máy in tiền, một người con bị bỏ rơi như tôi có tư cách cầm 20 tỷ sao?”  

             “Tôi...”, Lưu Tú Cầm cứng họng, vấn đề này bà ta thật sự chưa hề cân nhắc.  

             Theo suy nghĩ của bà ta, sự tồn tại của nhà họ Diệp ở thủ đô vô cùng thần thánh, những lời mà họ nói ra nhất định đáng tin.  

             Đương nhiên, đây là một suy nghĩ vô cùng ấu trĩ, bà ta sẽ không nói ra, nói ra thì có vẻ hơi buồn cười.  

             Trong lòng Lưu Tú Cầm lại vội thay đổi mà nói: “Không phải hắn ta nói tiền sẽ vào tài khoản trong vòng 10 phút sao? Nhận được tiền rồi thì chúng ta sẽ đi, không quan tâm đến những việc khác nữa”.  

             “Hừ, tiền nhà họ Diệp không dễ cầm, cẩn thận có mạng cầm mà không có mạng tiêu đấy!”, Diệp Phàm hừ lạnh nói.  

             “Vậy cậu... ý cậu như thế nào? Cậu không đồng ý nhận thua để lấy tiền? Cậu cũng không muốn thử sao?”  

             Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói, 2 tỷ đấy, cho dù Diệp Phàm bị gãy tay gãy chân thì cũng đáng.  

             “Không phải là không muốn, mà là không thể, bọn họ không có tư cách để tôi đầu hàng, chuyện này kết thúc ở đây!”, Diệp Phàm đứng lên và nói.  

             Hoắc Thanh Thanh gửi tin nhắn cho anh, kêu anh đến Tụ Phúc Lâu tìm cô ta.   

             Diệp Phàm cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Lưu Tú Cầm, cho dù bà ta có sửa đổi tính tình hoặc cách nói chuyện, mục đích cũng chỉ có một, đó là tiền!  

             Sự cứng rắn của Diệp Phàm khiến Lưu Tú Cầm trợn mắt quát lớn: “Cậu không cần tiền vậy thì chọn cái thứ hai, được lắm, cậu và Hàn Tuyết li hôn đi, không thể vì phiền phức của cậu mà ảnh hưởng đến con gái tôi được”.  

             “Mẹ, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con không li hôn, mẹ đừng bao giờ nhắc đến nữa”, Hàn Tuyết tức giận nói.  

             “Đủ rồi!”  

             Lưu Tú Cầm cũng quát lên: “Lần này không bình thường, trước đây mẹ để tùy ý con, nhưng bây giờ bắt buộc phải li hôn”.  

             “Một người là cậu chủ của nhà họ Diệp, một người là thằng con bị bỏ rơi, mặc dù đều mang họ Diệp đấy, nhưng ai mạnh anh yếu, thằng ngốc còn nhìn ra được, sao con lại hồ đồ như vậy, mẹ muốn tốt cho con, con phải nghe mẹ lần này”.  

             Lưu Tú Cầm đứng trên đỉnh cao của vấn đề mà chỉ huy, nhìn thì như đang mắng Hàn Tuyết nhưng thực ra là đang ép Diệp Phàm phải lựa chọn.  

             Tuy nhiên, Diệp Phàm sao có thể chọn cái thứ nhất, đầu hàng trước Diệp Tử Long, không bằng giết chết anh đi.  

             Diệp Phàm phớt lờ Lưu Tú Cầm, trực tiếp nói với Hàn Tuyết: “Hàn Tuyết, anh có việc phải đi trước, chỉ cần em nhớ rằng, Diệp Phàm này có chết cũng không đề em bị một chút tổn thương!”  

             Nói xong, Diệp Phàm sải bước lớn rời đi, Hàn Tuyết mỉm cười, nhanh chóng quay người lên lầu, để mặc Lưu Tú Cầm chửi bới.

Advertisement
';
Advertisement