Nền gạch rắn chắc vỡ vụn, đủ để tưởng tượng ra được cú đá này của Diệp Hải mạnh đến mức nào. Nếu người bình thường mà trúng cú đá ấy thì không chết cũng tàn phế.
Ngay lúc Diệp Hải bật lên và lao về phía Diệp Phàm, chính Diệp Phàm cũng bắt đầu hành động.
Hai chân anh hơi chùng xuống, như đang đứng trung bình tấn, sau đó bắn ra như một quả pháo.
Băng Quyền!
Diệp Phàm trực tiếp thi triển Băng Quyền cương mãnh, tấn công về phía Diệp Hải.
"Grào..."
Diệp Hải thét lên như tiếng hổ gầm, năm ngón tay quặp lại như móng vuốt hổ, chộp về phía Diệp Phàm.
"Hổ Khiếu Quyền cơ đấy!"
Diệp Phàm quát lên rồi cười sang sảng: "Hôm nay để tôi lĩnh giáo xem sao".
Hổ Khiếu Quyền khá nổi tiếng, công kích dũng mãnh, quyền cước mạnh bạo, như mãnh hổ xuống núi.
Băng Quyền cũng cứng cáp mạnh mẽ, đột kích bất ngờ, vừa nhanh chóng lại vừa kịch liệt, sức lực có thể thẩm thấu đến tận tạng phủ.
Hai người chọi cứng với nhau, chỉ đụng độ mấy giây ngắn ngủi mà đã tung ra gần trăm chiêu rồi.
Những người xung quanh đều trợn tròn mắt, tiếng nắm đấm rít gào, cảnh tượng này chỉ có trên ti vi thôi, vậy mà lại thực sự tồn tại.
Sắc mặt của Diệp Tử Long bắt đầu trở nên khó coi. Hai mươi mấy giây rồi mà Diệp Hải vẫn chưa thắng thế, thậm chí có một chiêu còn trúng bẫy của Diệp Phàm.
Mặc dù hắn ta không giỏi võ bằng Diệp Hải, nhưng mưa dầm thấm đất, hắn ta cũng có hiểu biết nhất định về võ học.
Thế nhưng hắn ta vẫn không nhúng tay vào. Hai chọi một, lại còn là với một thằng bị gia tộc vứt bỏ nữa? Hắn ta có sự kiêu ngạo của riêng mình!
"Grào..."
Diệp Hải lại gầm lên một lần nữa, năm ngón tay cong lại, chiêu mãnh hổ moi tim chộp vào ngực Diệp Phàm.
"Xoẹt..."
Chỉ có điều chiêu đó của ông ta còn chưa đụng tới Diệp Phàm thì anh đã phát hiện ra rồi né sang bên cạnh rồi.
"Xả nội lực ra ngoài, ít nhất là tứ đạo ám kình, gần năm mươi tuổi mà tu luyện được đến mức này là khá đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi".
Ngoài Diệp Hải và Diệp Tử Long ra, không ai có thể hiểu được những gì Diệp Phàm vừa nói.
Người nhà họ Hàn cảm thấy Diệp Phàm đang giả vờ giả vịt, không ứng phó nổi mà còn phán xét người khác, tưởng mình là bậc thầy võ học thật đấy à!
"Ngông cuồng hết mức!", Diệp Hải quát to, thế công càng thêm mãnh liệt.
"Bát Cực Quyền, Thiếp Thân Kháo!"
Diệp Phàm bắt được sơ hở, sử dụng chiêu thức đánh cận chiến "Thiếp Thân Kháo" mạnh mẽ trong Bát Cực Quyền, Diệp Hải cứ thế bị đánh bay.
Nền gạch dưới chân Diệp Phàm cũng vỡ vụn ra, nhưng lại không phải vỡ hết cả một mảng, chỉ vỡ hai viên gạch nơi anh đang đứng mà thôi.
Thời khắc bị đánh bay, Diệp Hải cũng nhận ra điều ấy, trong lòng ông ta đã có đáp án rồi.
Diệp Phàm mạnh hơn ông ta một bậc, lực của ông ta là dồn từ một điểm vào một vùng, còn Diệp Phàm thì lại dồn từ vùng vào điểm, tập trung lực vào một chỗ, ai mạnh ai yếu đã rõ lắm rồi.
Nếu không tu luyện võ học tới một trình độ nhất định thì không thể biết được những điều ấy, người bình thường chỉ cho rằng cú đá của Diệp Hải mạnh hơn Diệp Phàm mà thôi.
Vậy nên khi đụng độ vào Thiếp Thân Kháo, chính ông ta cũng hơi lùi lại.
Vốn chỉ là để thăm dò, đánh thắng thì sẽ mang một Diệp Phàm đã tàn phế về thủ đô, không thắng thì cũng coi như đã tìm hiểu được trình độ của Diệp Phàm.
"Hừ, lấy lùi làm tiến, chỉ muốn thăm dò thôi sao...", Diệp Phàm cười lạnh, sao anh lại không nhìn ra động tác của Diệp Hải cho được.
Bất chợt, Diệp Phàm nhảy bật lên, áp sát tới gần Diệp Hải khi ông ta đang lùi lại.
Muốn yên thân rút lui ấy hả? Không dễ thế đâu!
"Cú đá Thập Nhị Lộ!"
Diệp Hải âm thầm hô lên một cách khiếp sợ, cú đá của Diệp Phàm giáng mạnh vào vai của ông ta, chẳng khác nào một cây búa khổng lồ.
"Rầm..."
Thắng thua đã rõ, Diệp Hải quỳ một gối xuống mặt đất. Một âm thanh răng rắc rất nhỏ vang lên, chỉ có một mình ông ta nghe thấy.
Xương bả vai của ông ta bị nứt vỡ rồi.
Diệp Phàm rút chân lại, anh quay đầu nhìn Hàn Tuyết, cười nói: "Tiểu Tuyết, anh mất bao lâu vậy?"
Hàn Tuyết đang khiếp sợ dùng tay ôm miệng, nghe thấy Diệp Phàm hỏi vậy, cô vội vàng giơ tay lên, kích động nói: "Năm mươi chín giây, năm mươi chín giây..."
"Tạm ổn đó, chưa quá một phút, xem ra tôi không cần tự trói tay chân để theo ông về thủ đô rồi!", Diệp Phàm thản nhiên nói.
Tất cả mọi người im phăng phắc.
Bất kể là Diệp Tử Long hay là người nhà họ Hàn thì đều không lên tiếng, tất cả vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cuộc chiến của hai người trông thì có vẻ rất lâu, nhưng thực ra mới chưa tới một phút.
Cú đá vừa rồi chứng tỏ Diệp Phàm không hề "bốc phét"!
"Diệp Hải cảm ơn cậu cả đã nương tay!", Diệp Hải đứng lên, vẻ mặt của ông ta rất kính cẩn, nhưng lại mang theo nét đau đớn rất khó nhận ra.
Diệp Phàm gật đầu cười nói: "Ông cũng đáng mặt đàn ông đó, tiếc là chọn nhầm chủ, nếu muốn đổi chủ thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào".
Câu nói của Diệp Phàm khiến Diệp Hải cười khổ, sắc mặt của Diệp Tử Long cũng lập tức sa sầm lại, như vừa ăn phải phân.
Hắn ta bước thật nhanh tới trước mặt Diệp Phàm và quát tháo: "Diệp Phàm, đừng có quá đáng, mày đang dụ dỗ người của tao ngay trước mặt tao đó hả?"
"Ha ha, người tài chọn chủ khôn, đi theo mày thì có tiền đồ gì đây?", Diệp Phàm trào phúng thẳng thừng.
"Nực cười, mày tưởng thắng Diệp Hải nửa chiêu là đã vô địch rồi sao?", Diệp Tử Long không biết xương bả vai của Diệp Hải đã bị nứt vỡ, thấy vẻ mặt của ông ta nặng nề như thế, hắn ta chỉ tưởng là ông ta sợ bị mắng.
Nhưng đây chính là sự ảo diệu trong cách khống chế lực của Diệp Phàm, nếu dùng lực áp chế thì rất có thể Diệp Hải sẽ bị gãy tay, lòi cả xương ra ngoài.
Diệp Phàm chỉ không muốn tình cảnh máu me như thế xảy ra mà thôi, dù sao Hàn Tuyết vẫn đang ở đây, anh muốn giữ cho thế giới của cô sạch sẽ một chút.
"Cậu cả, Diệp Hải đi theo cậu Tử Long là được rồi, không cần cậu bận tâm", Diệp Hải rất kính cẩn, nếu sắp xếp theo thứ tự người thừa kế thì Diệp Phàm chính là cậu cả của nhà họ Diệp.
Mặc dù trước kia anh từng bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng Diệp Hải cũng biết trong chuyện ấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Với tài năng võ học của Diệp Phàm, sau này anh hoàn toàn có thể xông ra khỏi vòng vây và chưởng quản nhà họ Diệp.
Hơn nữa còn trẻ mà tu vi võ học đã thâm hậu như thế, chắc chắn là đằng sau anh có một người thầy tài giỏi.
Vậy nên ông ta cũng không hề xấu hổ khi cúi đầu trước Diệp Phàm.
Thế nhưng Diệp Tử Long lại hơi bất mãn, hắn ta hừ lạnh nói: "Diệp Hải, mới thua một lần mà thôi, chẳng là gì hết sất, hắn không đáng để ông tôn kính!"
Diệp Hải gật đầu rồi lùi về phía sau nửa bước, nhường vị trí đứng đầu cho Diệp Tử Long.
"Diệp Phàm, ăn may một lần không có nghĩa là lần nào cũng ăn may, lần này là Diệp Hải, nhưng lần sau thì chưa chắc", Diệp Tử Long lạnh giọng nói.
Diệp Phàm cười lạnh, anh không biết chi của Diệp Tử Long nuôi bao nhiêu quân, và cũng không cần biết.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, thế là được!
Nhưng hiện tại ít ra cũng phải kiếm chút lời đã.
"Bốp..."
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Diệp Tử Long, khiến hắn ta suýt thì ngã lăn xuống đất, may mà Hà Thế Nghiêu đứng cạnh nhanh tay đỡ được.
Hắn ta không ngờ là Diệp Phàm lại đánh mình đột ngột như thế.
"Mày! Thằng khốn, mày dám đánh tao!", Diệp Tử Long không thể giữ bình tĩnh được nữa, hắn ta gào lên giận dữ, Hà Thế Nghiêu vội vàng giữ chặt hắn ta lại, không cho hắn ta xông lên.
Là em họ của Diệp Tử Long, Hà Thế Nghiêu thừa biết tài đánh đấm của hắn ta đến đâu.
"Ngông cuồng, hách dịch, không coi ai ra gì! Nếu người nhà họ Diệp mà nhìn thấy thì tao nghĩ là tương lai sẽ có một đợt "tẩy rửa" lớn đấy!", Diệp Phàm lạnh lùng nói.