Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

"Diệp Phàm", Diệp Phàm vừa đi vào văn phòng là Hàn Tuyết lập tức chạy tới ôm chặt anh.

Sau khi quan sát một lượt, thấy anh không sao, cô mới thở phào một hơi.

"Yên tâm đi, cảnh sát nhân dân là phải phục vụ cho người dân, anh ổn lắm", Diệp Phàm cười trêu cô.

"Luyên thuyên!", Hàn Tuyết trợn trắng mắt nhìn anh.

Cô kể lại những chuyện xảy ra ở nhà họ Hàn sau khi anh đi.

Diệp Phàm nói: "Kệ đi, Hàn Bách Hào không gây chuyện được bao lâu nữa đâu, em cho rằng người đã giết bà nội chính là người đuổi giết anh thật đó hả?"

Hàn Tuyết ngẫm nghĩ rồi cắn môi nói: "Em không tin, giết bà nội thì chẳng thà bắt cóc em còn, bắt cóc em thì anh mới không dám làm gì chứ”.

Câu nói của Hàn Tuyết có thể coi là xấc xược, nhưng đó lại là sự thật, Diệp Phàm chẳng quan tâm tới sự chết sống của bà cụ.

Người mà anh quan tâm chỉ có Hàn Tuyết thôi, cả anh và cô đều biết điều đó.

Diệp Phàm cầm tay Hàn Tuyết, kéo cô ngồi xuống sô pha, chỉ có điều anh làm ghế sô pha, còn Hàn Tuyết thì không thoát ra được, nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh.

Ôm người đẹp trong lòng, hương thơm quen thuộc khiến anh say mê.

Anh thực sự muốn ở bên cô như thế này mãi mãi, nhưng anh biết đó là điều không thể. Anh còn chưa có tư cách tham gia vào ân oán của thầy mình, vẫn chưa khống chế được nhà họ Diệp.

Lương tri của anh còn mách bảo anh, nhất định phải phá hỏng chuyện mà lũ người Tịch đang làm.

Năm 2021 rồi mà còn dám làm chuyện đó ở Hoa Hạ, ai mà chịu nổi.

Phục hồi tế bào, cứu chữa người tàn tật, đó chỉ là tác dụng phụ mà thôi, chủ yếu nhất là cường hóa thân thể, cải tạo để trở thành cái gọi là "gen chiến sĩ”.

"Đừng, anh mau dừng lại đi..", trong văn phòng bỗng vang lên tiếng nói dồn dập của Hàn Tuyết.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, giữ chặt lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của anh, không cho anh tiến lên trên nữa.

"Tiểu Tuyết, em đã từng nghe câu này chưa?" Diệp Phàm khẽ cười nói.

"Chưa, cũng không muốn nghe, anh rút tay ra đi giọng nói thẹn thùng của Hàn Tuyết vang lên "

“Hề hề, có người nói, con gái nói không muốn thì chính là muốn",

"Lúc hô to không muốn thì có nghĩa là muốn lắm rồi, em nói lớn tiếng như thế, vậy ý em là gì?" Diệp Phàm cười gian nói.

Nhưng bàn tay anh không dùng sức thêm nữa. Với sức lực của anh, làm sao mà Hàn Tuyết ngăn cản được, anh chỉ sợ làm cô đau thôi.



"Xì, miệng chó không phun ra được ngà voi", Hàn Tuyết mắng một câu, cảm thấy e thẹn vô cùng.

“Ở đây không được", câu nói lí nhí như tiếng muỗi vo ve khiến Diệp Phàm hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, anh lắc đầu cười to, ôm có thật chặt rồi trêu ghẹo: "Tiểu Tuyết, em thoáng quá đấy, chúng ta đang ở văn phòng mà".

Diệp Phàm còn chưa dứt lời, Hàn Tuyết đã đánh anh túi bụi.

Một lúc lâu sau Hàn Tuyết mới dừng lại. Cô ôm Diệp Phàm thật chặt, giọng nói hơi nghẹn ngào “Diệp Phàm, bà nội mất rồi..”

Diệp Phàm khẽ thở dài, giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hàn Tuyết. Cô là một người lương thiện, cho dù bà cụ không tốt với cô, thậm chí còn đuổi cô ra khỏi nhà nhưng cô vẫn rất đau buồn khi bà cụ mất

Ít nhất thì lúc Hàn Thiên Bảo còn sống, bà cụ cũng khá tốt với cô.

Nhất là Hàn Thiên Bảo, ông là người thân thiết với cô nhất trong nhà họ Hàn, thân thiết hơn cả Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần, thực sự coi cô là cháu gái ruột.

Nhưng khi bà cụ mất, đám người nhà họ Hàn không hề đau buồn, mà chỉ nghĩ đến việc phải tranh quyền đoạt lợi và phân chia tài sản như thế nào.

Chuyện ấy khiến cô vừa đau lòng lại vừa tuyệt vọng. Gia tộc chẳng có chút tình thân gì như thế này có đáng để cô cố gắng vì nó không?

Nhất là Hàn Bách Hào, gã ta tố cáo Diệp Phàm một cách trắng trợn như thế, khiến cô phẫn nộ vô cùng.

"Thôi nào, bà nội ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn em buồn như thể đau, khóc nữa là mất xinh đó", Diệp Phàm an ủi cô.

Đồng thời anh cũng phải cảm thán, trong cả nhà họ Hàn, người duy nhất khóc thương cho bà cụ chỉ có một mình Hàn Tuyết - cô cháu gái đã bị bà ta đuổi ra khởi nhà.

Đúng là nực cười thật!

"Diệp Phàm, anh có biết ai đã giết bà nội không" Có phải anh có phỏng đoán gì rồi không?, Hàn Tuyết lau nước mắt rồi hỏi.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lát, anh thực sự không muốn nói ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Hàn Tuyết, anh đành nhỏ giọng nói: "Anh hoài nghi hung thủ chính là người nhà họ Hàn!"

"Cái gì?"

"Sao lại thế được? Người nhà họ Hàn đâu cần thiết phải giết bà...”, Hàn Tuyết hô lên, chuyện này thực sự rất khó tin.

"Anh cũng chỉ đoán thế thôi, không có chứng cứ cụ thể. Rồi cảnh sát sẽ điều tra ra thôi mà", Diệp Phàm nói.

Sau đó bọn họ trò chuyện một lúc lâu nữa. Thấy đã hơn mười giờ rồi, Diệp Phàm đứng lên nói: "Để anh đưa em về, muộn lắm rồi".

"Em không về, trong cái nhà ấy chẳng có tình cảm gì cả!", Hàn Tuyết phồng má nói.



Diệp Phàm lắc đầu cười khẽ, xem ra cái chết của bà cụ đã ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của cô.

"Vậy chúng ta tới khách sạn đi!", câu nói mang theo "ẩn ý" thốt ra từ miệng của Diệp Phàm, khiến khuôn mặt của Hàn Tuyết đỏ ửng.

Bất chấp sự phản đối của cô, Diệp Phàm bồng cô lên, đi ra khỏi văn phòng.

Có nhân viên làm ca đêm nhìn thấy tổng giám đốc xinh dẹp của mình nằm gọn trong lòng Diệp Phàm, không khỏi cảm thấy ghen tỵ.

Bởi vì công ty bọn họ là công ty mậu dịch nên có một vài dự án của Bắc Mỹ, những nhân viên cần trao đổi với nước ngoài phải làm ca đêm.

Hàn Tuyết xấu hổ không thôi, cô rúc đầu vào lòng Diệp Phàm, như một chú rùa rụt cổ.

"Ở rể mà được thế này, đúng là thần tượng của tôi, một người đàn ông trầm trồ.

"Đù, tôi chẳng muốn phấn đấu chút nào, sao không có nữ đại gia nào tới cứu vớt cuộc đời nghèo khó của tôi cơ chứ..”

"Ha ha, cái thân thể gầy còm của cậu rớt xuống đầm lầy là chẳng lôi lên được nữa, cho cậu một nữ đại gia thì cậu cũng chẳng phục vụ nổi đâu!"

Hôm sau, sau khi thức dậy và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Diệp Phàm chở Hàn Tuyết về nhà.

Vừa mở cửa ra là bọn họ nhìn thấy Lưu Tú Cầm ngồi trên sô pha, có vẻ như đang giận dỗi.

"Mẹ, bố vẫn chưa về à?", Hàn Tuyết lên tiếng hỏi.

Nghe thấy tiếng cô, Lưu Tú Cầm đứng phất dậy, trợn mắt lườm cô rồi quát: "Đêm qua, cô đi đâu? Vì sao cả đêm không về nhà”.

Hàn Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Con tăng ca ở công ty, vậy nên mới không về”.

"Nói dối", Lưu Tú Cầm lạnh mặt gào lên.

“Cô tưởng tôi ngốc chắc? Cũng giỏi đấy cái nhà này không tiện hay là làm sao mà cô cậu còn tới khách sạn. Đừng có chối, cái mùi khác lạ đó, tôi đứng đây mà đã ngửi thấy rồi, còn dám nói dối với tôi".

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết lập tức đỏ lên, cô ngượng ngùng không thôi.

Diệp Phàm cũng cạn lời, chẳng lẽ mũi của Lưu Tú Cầm là mũi chó à?

Hiện giờ, bọn họ đang cách Lưu Tú Cầm chừng hai mét, vậy mà bà ta còn ngửi thấy mùi khác lạ.

Sáng nay, bọn họ tắm chung, mặc dù không làm gì cả nhưng đó là khách sạn năm sao, chuyên dùng sữa tắm hàng hiệu, có hương thơm rất đặc biệt, không ngờ Lưu Tủ Cầm lại ngửi thấy được.

"Hừ, không nói được gì nữa đúng không? Này thì định qua mắt tôi" Lưu Tú Cầm đắc ý nói.

Nhưng rồi bà ta lập tức sầm mặt xuống, nhìn Diệp Phàm và nói :"Diệp Phàm, cậu lừa con gái tôi tới khách sạn thì phải trả giá chút gì đi chứ!
Advertisement
';
Advertisement