Hàn Tại Dần đứng sau lưng bà ta, trong mắt có chút kích động, vội nói: "Anh hai, anh đến đây có chuyện gì không, chỉ cần là việc có thể làm, em hứa sẽ không qua loa".
Nhưng Hàn Minh Chung lại ném cho Hàn Tại Dần một ánh nhìn khinh khỉnh, chẳng để ý đến lời nói của ông ta là mấy.
Sự nhiệt tình của Hàn Tại Dần như bị dội một gáo nuớc lạnh, dù sao trước giờ quan hệ của ông ta và Hàn Minh Chung cũng không xem là tệ, khi còn bé lại còn rất thân thiết.
Nhưng ngay lúc này, vẻ mặt khinh thuờng của Hàn Minh Chung đối với ông ta hoàn toàn không hề che dậy, thậm chí không thèm phản ứng với ông ta.
Hàn Minh Chung liếc nhìn Diệp Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Em dâu, hôm nay chúng tôi đến đây cũng không có chuyện lớn gì...”, Hàn Minh Chung cố tình thả chậm tốc độ nói, làm bọn họ càng hồi hộp không thôi.
Sau đó ông ta mới mở miệng nói tiếp: "Mẹ dã quyết định, từ nay về sau, cắt hết mọi khoản lợi nhuận mà nhà họ Hàn chia cho nhà mấy người".
"Nhà mấy người rước về một chàng rể tốt quá, bản thân bất tài cũng đã đành, lại còn hết lắn này đến lần khác làm xằng làm bậy, ngay cả mẹ mà còn suýt bị nó đánh, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!", Hàn Minh Chung mắng nhiếc.
"Sao có thể như thế được, thằng ranh con vô dụng này làm sao dám ra tay với mẹ chứ, là tôi tôi còn không dám, ai cho nó lá gan đó?", Lưu Tú Cầm quát hỏi, đừng tưởng bà ta ngang tàng như thế, nhưng khi gặp bà cụ thì ngoan ngoãn chả khác một con mèo.
"Việc mấy người muốn cắt khoản lợi nhuận nhà chúng tôi, tôi nhất định phải hỏi mẹ rõ ràng mới được”.
"Hừ, không tin thì cô cứ đến nhà lớn nhà họ Hàn, đại sảnh xen camera giám sát thì sẽ hiểu ngay", Hàn Minh Chung bật lại.
Lời nói Hàn Minh Chung vô cũng chắc nịch, làm Lưu Tú Cầm không thể không tin.
Bộ dáng bà ta trở nên luống cuống, không thể bị cắt khoản chia lợi nhuận được, đến tận mấy trăm ngàn một năm lận đấy, bà ta quay sang Hàn Tuyết hỏi: "Bọn mày đi gặp bà nội rồi sao?"
Hàn Tuyết lập tức thừa nhận, cô nói: "Đã gặp rồi, hôm qua tụi con đi gặp bà nội có chút chuyện xảy ra, nhưng Diệp Phàm tuyệt đối không có đánh bà nội”.
"Hàn Tuyết, mày cho rằng bọn tao bị ngu sao? Lại rảnh rỗi tới kiếm chuyện với mày?, Hàn Bách Hào cười lạnh nói.
Gã ta lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh lên, trong ảnh chính là cảnh tượng Diệp Phàm nắm quải trượng của bà cu Hàn.
"Hàn Bách Hào, anh rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa, lúc ấy Diệp Phàm rõ ràng là muốn bảo vệ tôi, mới đưa tay lên chụp lấy quải trượng của bà nội suýt đập trúng đầu tôi”, Hàn Tuyết lớn tiếng đáp trả.
“Khụ khụ, chuyện đó quan trọng sao?”, Hàn Tử Hiên cười lạnh nói. "Bà nội đánh có là vinh hạnh cho cô rồi, điều này chứng tỏ là bà xem trọng cô, còn cô thì không có tư cách để phản kháng".
Ở nhà họ Hàn, bà cụ chính là trời, không một ai dám can thiệp vào ý muốn của bà ta, đương nhiên Diệp Phàm là ngoại lệ.
"Lũ khốn, chỉ giỏi rước phiền toái cho tao...", Lưu Tú Cẩm gào lên, xông đến muốn giáng một bạt tai vào mặt Diệp Phàm.
Ánh mắt Diệc Phàm run lên, đưa tay lên chụp lấy cánh tay Lưu Tú Cầm.
Nay đã khác xưa rồi, trên cơ bản thì anh sẽ không nhượng bộ thêm bước nào nữa, vận dụng nội lực truyền vào tay, Lưu Tú Cầm liền bị anh đánh văng ra ba bốn mét.
May là Hàn Tại Dần vừa khéo ở phía sau, vội vàng đỡ lấy Lưu Tú Cầm, không thì bà ta đã bị té nằm một đống, thế thì càng xấu hổ hơn.
"Khốn kiếp, mày quả nhiên dám ra tay, thằng ăn cháo đá bát, mày có chết..”, mắng nửa chừng thì Lưu Tú Cẩm khựng lại, câu "chết không được tử tế" cũng không dám xổ ra hết câu.
Nếu Diệc Phàm chẳng màng đây là đâu mà đẩy bà ta ra, thì bà ta chỉ có nước té chết mất.
Bị đánh trước mặt người nhà họ Hàn, so với trước mặt Khổng Ngọc Bình thì cảm giác này nhục nhã hơn nhiều.
"Thôi được rồi, mấy người đừng có đóng kịch nữa, chỉ thị của mẹ cũng đã truyền đạt xong, khoản lợi nhuận của nhà mấy người cũng sẽ lập tức bị cắt, sau này mấy người tự biết thân biết phận một chút đi!", Hàn Minh Chung châm chọc.
Sau đó thì quay về phía Diệp Phàm nói tiếp: "Còn cậu, nếu biết điều thì giao món đồ đó ra đây, khoản lợi nhuận chẳng những được chia đúng kì hạn, mà còn có thể tăng gấp đôi".
Diệp Phàm mỉm cười không nói gì, anh giống như đang nhìn đám Hàn Minh Chung như một đám đần độn.
Hàn Minh Chung hừ lạnh, dẫn đám người Hàn Bách Hào rời đi, trước khi đi còn nhắc nhở trước hai giờ chiều, phải chuyển bốn phần vốn lưu động của công ty thương mại Thiên Bảo vào tài khoản của bọn họ.
Nếu không sẽ tiếp tục dẫn người đến gây sự!
"Đổ khốn nạn, mày hại khoản lợi nhuận của cả nhà bị cắt, mày phải bù lại cho số này cho tao", đám người kia vừa ra khỏi cửa, Lưu Tú Cầm liền hét vào mặt Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao đi nữa cậu cũng không được ra tay với bà nội của Tiểu Tuyết chứ, một người đã lớn tuổi như bà làm sao chịu nổi".
"Nếu như cậu không ra tay, nhà chúng ta vẫn có thể tiếp tục nhận phần lợi nhuận đó, sao cậu hồ đồ thế hả", Hàn Tại Dẫn hiếm khi lên tiếng, việc Diệp Phàm chụp lại quải trượng của bà cụ đã thật sự làm ông ta bất mãn.
Diệp Phàm không nói lời nào, tình huống lúc đó nếu anh không ra tay ngăn cản, có lẽ bà cụ dã đập vỡ đầu Hàn Tuyết rồi.
Mặc dù sức lực bà cụ không mạnh, nhưng quải trượng đầu rồng rất cứng đó.
Hàn Tại Dần là ngu hiếu điển hình, Diệp Phàm lười trả lời mà lườm ông ta.
Hàn Tuyết cũng không nói gì, cô quá hiểu rõ tính tình của Hàn Tại Dần.
Nhưng Hàn Tử Di lại bực bội mở miệng: "Bố, mẹ, sao hai người lại nói thế, bọn họ cắt lợi nhuận thì hai người đi tìm bà nội nói cho ra lẽ, dựa vào đâu lại bắt anh rể gánh vác".
"Con ranh, đây là chuyện của người lớn, mày im miệng cho tao", Lưu Tú Cầm bẻ lại.
"Mẹ. ngoại trừ đấu đá nội bộ thì mẹ còn biết làm gì chứ? Ai trong bọn họ cũng có thể đến làm nhục chúng ta, mẹ chẳng dám nói câu nào, còn anh rể đã làm bao nhiêu chuyện cho cái nhà này, mẹ còn ngại chưa đủ, còn làm nhục anh ấy đủ kiểu, cơ bản là không biết phân biệt tốt xấu mà thôi".
"Con nói cho mẹ biết nếu như không có anh rể, tối hôm qua con đã mất mạng rồi!", Hàn Tử Di đội nhiên bùng nổ, cô ấy không phải là Hàn Tuyết, tính tình sẽ không chín chắn được như thế, nếu không vui thì sec thẳng thắn bộc phát.
Cô vừa nói con vừa giơ hai cánh tay của mình lên, phẫn nộ nói tiếp: "Nhìn xem, đây là vết tích bị dây trói, lúc con bị bắt cóc, chính anh rể là người đã cứu con, lúc đó thì mẹ ở đâu? Bố ở đâu? Hai người có tư cách gì mà chì chiết anh rể chứ?"
Hàn Tử Di nói cô bị bắt cóc, hai người họ nhất thời chưng hửng, phản ứng ban đầu vốn là không tin, ở Hoa Hạ này có bao giờ xảy ra mấy vụ bắt cóc đâu, hoặc dù có thì cũng rất hiếm.
Chỉ có điều, vết máu bầm trên tay Hàn Tử Di không thể nào là giả được, đây là bằng chứng chính xác nhất.
Hai người họ hỏi lại tình huống bắt cóc tối hôm qua một phen, Hàn Tử Di kể lại sơ lược, chỉ là lược bỏ đi đoạn Diệp Phàm ung dung giết những người Tịch Quốc kia.
"Bây giờ hai người đã tin con chưa? Anh rể đã cứu mạng cơn đấy, nếu anh ấy là người hèn nhát, thì đàn ông trên đời này đều là một đám hèn nhát rồi!", Hàn Tử Di lớn tiếng.
"Hừ, nó cao cả thế thì sao, mày nên nhớ vị trí mày là gì, chỉ là một đứa em vợ thôi, đừng có tuỳ tiện tung hô đàn ông khác, coi chừng nhìn bậy bị đau mắt hột đó", Lưu Tú Cầm bóp tay chặt lại.
Ve mặt Hàn Tử Di tràn ngập lửa giản: "Mẹ, là mẹ không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy? Anh rể là ân nhân của con, cũng chính là ân nhân của chúng ta, vừa rồi mẹ mắng nhiếc anh ấy như thế, không phải nên xin lỗi anh ấy một tiếng sao?"
"Đủ rồi!"
Liên tục bị Hàn Tử Di lên án, Lưu Tú Cầm cũng nổi điên lên mắng: "Nó là anh rể của mày, đó là chuyện không thể nào thay đổi, thế sao tao phải xin lỗi nó? Tao xin lỗi nó, nó nhận nổi không?"
"Không sợ bị trời đánh à!"