Chap 83 : Sợi Vòng Bị Xước.
Việt đi ra lấy nước cho Châu.....Cầm cái cốc thuỷ tinh trong tay, Việt đứng bần thần, bàn tay cầm cốc cứ thế siết chặt lại mỗi lúc 1 mạnh, những đường gân nơi mấy ngón tay nổi lên rõ mồn một....Tường chừng như Việt sẽ bóp vỡ cái cốc bất cứ lúc nào.....
– Chú Việt, sao lại đứng đây ?
Giọng nói của ông Tín vang lên khiến Việt giật mình mà bình tĩnh lại....Quay đầu nhìn, Việt đáp :
– Bác...Tín ạ.....Em ra lấy cho vợ em cốc nước.
Nhìn mặt ông Tín có vẻ gì đó buồn buồn, Việt hỏi :
– Có chuyện hả bác ?
Ông Tín thở dài, bảo Việt ngồi xuống.....Đoạn chép miệng
nói:
– Chú ngồi xuống đi, tôi cũng đang định nói với chú việc này.
Đặt cốc xuống, Việt chăm chú lắng nghe....
Ông Tín tiếp :
- Vừa nãy tôi có gọi điện cho mấy bên làm dịch vụ cải táng.....Thế nhưng mà...khi nghe nói đến mộ cần làm là mộ chôn trong bãi đất sau nhà ông Tuệ thì họ đều không dám nhận. Cứ lấy lý do bận nên không làm...Mấy ông thầy cúng cũng thế....Cũng khổ đáng tội, khu đất nhà ông Tuệ cùng cái chết của ông ấy thực sự 1 năm nay khiến rất nhiều người kinh sợ. Mà chú biết rồi đấy, miệng lưỡi thiên hạ, 1 đồn 10, 10 đồn 100.....Tôi có gọi hỏi sang bên cả quận khác mà người ta cũng từ chối. Thế này thì may ra chỉ có mượn được đội thầy thợ ở bên tỉnh khác, họ không biết chắc mới dám nhận.
Mặt Việt khế biến sắc, quả thực Việt không nghĩ đến tình huống này.....Thế nhưng lời ông Tín nói cũng có lý. Bản thân Việt từng chứng kiến cảnh quỷ linh nhi nhập vào cơ thể bé Trà, Việt tin trên đời này có sự xuất hiện của vong tà, ma quỷ....Những người khác họ sợ cũng là điều dễ hiểu..
Ông Tín hỏi :
– Hay là chú xem xem bên Thái Bình có quen ai làm mấy công việc này, thuê rồi nhờ họ sang bên Hải Phòng 1 chuyến có được không ?
Việt suy nghĩ 1 hồi rồi đưa ra quyết định :
– Nếu không tìm được đội đào mộ, em sẽ tự tay đào.....Những người biết chuyện họ sợ không dám nhận chắc phải có nguyên do. Giờ mà mình vẫn cố chấp đi tìm người khác đến đào mà không nói cho họ biết chẳng khác nào lừa dối người ta. Nhỡ may xảy ra vấn đề gì, chẳng phải vợ chồng em gián tiếp hại người rồi sao ? Trước khi đến đây, em cũng có đi xem thầy, ông thầy này nói, khi hành sự hãy sử dụng cái tâm của mình đề cảm nhận. Em nghĩ kỹ rồi bác Tín ạ, chuyện của mình phải tự mình giải quyết. Không cần thuê người nữa, nếu được chính quyền đồng ý đào mộ đề đưa con về Thái Bình, tự tay em sẽ là người làm việc đó. Mình làm việc với cái tâm tốt, hướng thiện, sẽ chẳng ma quỷ nào hại được mình.
Ông Tín thấy Việt quyết tâm như vậy thì cũng đồng tình :
– Ừ, chú nói cũng đúng...Thôi thì thế này, nếu được sự đồng ý của chính quyền, tôi sẽ giúp chú 1 tay. Chẳng hiểu sao, gặp vợ chồng chú tôi lại thấy rất quý mến. Đặc biệt là chú đấy Việt ạ. Có gì đó thân quen mà gần gũi lắm. Không phải vì chú là công an mà tôi nịnh nọt hay tạo mối quan hệ gì đâu. Nhưng tôi quý chú thật..
Việt cũng có cảm giác như vậy với ông Tín....Chắc có lẽ 2 người đàn ông này đều không được may mắn như những
người khác. Nhất là ông Tín, Việt tuy hiện giờ cũng không thể có con, thế nhưng ông trời còn thương, trước khi mắc căn bệnh quái ác đã kịp ban cho 2 vợ chồng 1 đứa con gái là bé Trà. Ông Tín thì không được như vậy, đã ngoài 50 tuổi, ông Tín vẫn sống cô độc trong ngôi nhà chỉ có 1 mình ông.
Việt cúi đầu cảm ơn ông Tín :
– May mắn lần này vợ chồng em được gặp bác....Nếu không chắc mọi cái không thể thuận lợi. Nhà em ở bên huyện V.T, nếu có dịp đi sang Thái Bình, mời bác ghé nhà em chơi bác nhé.
Ông Tín cười gật đầu rồi đưa tay bắt tay Việt.....Châu từ trong buồng đi ra, Việt cũng kể lại cho Châu khó khăn trước mắt là không thuê được đội thầy, thợ làm công việc đào mộ, cải táng.
- Vậy phải làm sao bây giờ hả anh ? - Châu lo lắng hỏi.
Việt trả lời :
– Em đừng lo, anh sẽ làm chuyện đó....
Ông Tín nói thêm:
– Cả tôi cũng sẽ phụ giúp....Chuyện đào bới đối với tôi cũng đơn giản thôi ấy mà. Gì chứ, cuốc, xẻng, xà beng.....ở nhà có đủ cả, thiếu có thể sang bên hàng xóm mượn. Quan trọng nhất bây giờ vẫn là đợi tin từ phía đồng chí Hoà. Hi vọng mọi chuyện suôn sẻ. Mà sao cô chú không đi nghỉ đi, nhìn mặt mũi ai cũng bơ phờ, mắt còn sưng húp lên....Không phải khóc, chuyện đâu có đó....Trời không phụ người có tâm....Tôi tin là như vậy.
Châu cúi mặt nói lí nhí :
- Dạ...vâng...Cảm ơn bác.
4h chiều, tại nhà ông Thìn......Hôm nay trời tắt nắng sớm, trong lúc Tư phụ giúp gia đình ông Thìn làm một số công việc ở ngoài vườn thì thầy Lương đi lại trong sân, thi thoảng dừng bước, ngước nhìn lên trên trời, miệng lầm nhầm tính toán hay nói điều gì đó không ai nghe rõ.
Ông Thìn xách siêu nước từ dưới bếp lên mái hiên bên nhà trên.....Đặt siêu nước đen xì bồ hóng do đun bếp rơm, bếp rạ, bếp củi xuống nền gạch đỏ. Với lấy cái khăn mặt lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm, ông Thìn gọi :
– Bác Lương....Bác Lương ơi, lên đây làm bát nước vối cho mát......Nước vối tôi hãm trong siêu cả tiếng rồi đấy.
Lấy 2 cái bát, ông Thìn rót nước trong siêu.....Cùng lúc đó, Diệp bê rổ khoai lang lên cho bố.
Thầy Lương cũng phủi phủi mặt nền gạch rồi hạ mông xuống ngồi...
– Khoai luộc đây ạ....Mời bố với thầy Lương dùng. - Diệp
nói.
Ông Thìn đáp :
– Ờ được rồi, để đây cho bố....Con ra sau vườn gọi thằng Tư, bảo nó nghỉ tay lên đây uống nước, ăn tạm củ khoai lót da.
Nói xong, ông Thìn vớ cái quạt nan, quạt phe phẩy cho thầy Lương, giọng đon đả:
- Bác Lương, bác uống nước đi....Để tôi bóc khoai cho bác
nhé.
Thầy Lương mỉm cười, xua tay :
– Được rồi, nhà anh Thìn cứ để tôi tự nhiên....Ăn cũng sạch bát, sạch đũa nhà anh cả tuần nay, đâu cần khách khí như thế....Có chuyện gì anh cứ nói.
Bị thầy Lương đọc trúng suy nghĩ, ông Thìn cười cười:
– Thầy đúng là thầy, chẳng có gì qua mắt thầy được.....Không giấu gì thầy, ban nãy làm vườn, tôi có nghe thằng cháu Tư nó nói sáng sớm mai sẽ cùng thầy đi thăm chùa K. Không biết nói ra điều này thầy có đồng ý không ?
Nhấp ngụm nước vối, thầy Lương hỏi :
– Nhà anh Thìn muốn đi cùng thầy trò tôi chứ gì ?
Ông Thìn ngạc nhiên :
– Tôi còn chưa nói sao thầy đã biết hay thế nhỉ ? Đúng là tôi có ý định đó....
Thầy Lương tiếp :
– Nếu nhà anh Thìn không bận gì thì làm phiền anh dẫn thầy trò tôi đi tham quan chùa K một lần cho biết. Dù sao đây cũng là 1 ngôi chùa cổ có niên đại cả 400 năm. Đã tới đây mà không đến thăm chùa thực sự rất thiếu sót. Như vậy có được không ?
Ông Thìn mừng quýnh :
– Dạ...được được.....Được quá đi chứ ạ....Cho dù có bận tôi cũng bỏ hết để đi với thầy. Thế chẳng hay ngày mai mấy giờ thì thầy xuất phát ?
Thầy Lương đáp :
– Nên đi sớm, 5h dậy, 5h30 bắt đầu đi có được không ?
– Dạ được, để tôi bảo bà nhà tôi dậy sớm đùm ít cơm nắm mang theo ăn đường. - Ông Thìn nói.
Thầy Lương mỉm cười :
– Không cần đâu, chỗ khoai này để lại 3 củ, sáng mai mỗi
người 1 củ là đủ rồi. Phiên anh chuẩn bị giúp cho 1 bó hương.
Ông Thìn hỏi tiếp :
– Ngoài hương ra có cần chuẩn bị thêm gì nữa không ạ ? Ví dụ như hoa quả, tiền vàng chẳng hạn...
Thầy Lương lắc đầu :
– Chỉ cần hương thôi, tới chùa, tự tôi sẽ có công đức.
Đang nói chuyện thì Tư chân đất chạy lên khoe :
– Hôm nay con dọn sạch cỏ trong vườn nhà ông Thìn rồi thầy ạ. Mai chỉ cần xới đất xong đánh luống, ủ thêm tí phân, độ mươi ngày sau có thể gieo hạt, trồng rau được rồi.
Thầy Lương có lời khen ngợi Tư......Nói Tư ngồi uống nước, ăn khoai....Thầy Lương đứng dậy bước ra phía trước sân nhà. Mắt nhìn về xa xăm, hai tay chắp đằng sau lưng nhưng những ngón tay của thầy Lương như đang bấm độn.
Thầy Lương thở hắt ra, đoạn tự nhủ:
– Hừm, ở nơi đó cũng có 1 mảnh vườn cần phải làm sạch.....Mong cho vợ chồng họ được thuận lợi, bình an.
Hải Phòng, 5h chiều, nhà ông Tín tổ trường.....
– Cô Châu, cô đem túi rác này ra ngoài đường nhé....Đi đến đầu ngõ, ngay chân cột điện là chỗ người dân tập kết rác, lát nữa 5h30 sẽ có xe rác đi qua dọn. Cô cứ để gọn vào là được. Tôi đang dở tay làm con cá... - Ông Tín nói.
Việt cũng đang nhóm bếp than tổ ong, tay chân lấm lem, Việt đứng lên :
- Châu, để anh đi vứt rác cho.
Châu khẽ cười :
– Thôi, anh đang bận, để em đi....Cũng ngay đây thôi mà, và lại em cũng muốn đi lại 1 chút cho đỡ cuồng chân.
Châu tay xách túi rác mở cổng đi ra ngoài.....Đúng như lời ông Tín, ngay đầu ngõ có cây cột điện, Châu thấy dưới chân cột điện đã có vài túi rác vứt ngôn ngang...Đang lúi húi tính để túi rác xuống thì phía sau Châu có giọng nói the thé vang lên :
- Để cho nó gọn gàng vào.....Vứt bừa bãi thế kia à ?
Châu quay lại nhìn thì thấy trong ngôi nhà ngay mặt đường có 1 bà cô nói vống ra......Biết ý nên Châu nhặt cả mấy túi rác vứt ngổn ngang gọn vào 1 chỗ...Trong lúc dọn, không may có 1 nhánh cây chanh người ta bẻ cành bỏ vào túi rác chìa ra mắc vào vòng tay dâu tằm bện chỉ ngũ sắc mà Châu dang deo...
“ Roạt “
Châu không để ý nên quay người đi, hành động này vô tình khiến chiếc vòng tay bị xước sợi, đứt mất 1 sợi chỉ ngũ sắc. Nhìn vào phần cổ tay, Châu bỗng thấy hoang mang...Thầy Lương từng nói, chiếc vòng dâu tằm này có linh lực trấn áp vong nhi....Nhìn sợi dâu tằm.....Châu tự trấn an bản thân mình :
– Chỉ bị đứt 1 sợi chỉ...chắc...là không sao đâu nhỉ ? Mình... bất cẩn quá...