Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Abe đại nhân bị chém sao?

Mắt Iga Ryuki mở to, khó mà tin nói.

Sau khi Bát Kỳ Đại Xà nuốt tám đám mây kia, rõ ràng khí tức mạnh hơn trước kia nhiều, nhưng vẫn bị Mạc Phàm chém một kiếm.

“Rầm…” Phật châu trong tay đại sư lông mày trắng đứt ra, hạt châu do Huyết Tinh Thạch mài thành rơi xuống đất, ông ta giống như không phát hiện ra, hai mắt ngơ ngẩn nhìn từng cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà bị chém xuống.

Trên phi cơ trực thăng, đám Ngao Thiên đều sợ ngây người, mọi người chớp chớp mắt, khó mà tin vào hai mắt mình.

Bát Kỳ Đại Xà là yêu thú khổng lồ như vậy, chỉ nhìn thôi đã biết khó đối phó.

Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm không phải đối thủ của yêu thú này, ai biết…

Tronghố sâu, Abe Seimei bị chém liên tục bốn cái đầu, lúc này mới phản ứng kịp, thân thể to lớn vội vàng lùi về sau, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên bối rối.

Ông ta nuốt sạch tám đám mây kia, thân thể đã bất diệt, vì sao còn bị Mạc Phàm chém?

- Chuyện này, sao lại có chuyện này?

Abe Seimei nhanh tránh ra, đạo bạch quang kia lặng yên không tiếng động biến mất vào trong mặt đất, trên mặt đất cùng xuất hiện một khe hở nhỏ, giống như laser cắt.

Hai tay Mạc Phàm tách ra, tia sáng kia biến thành hai, giống hai kiếm quang được hắn nắm trong tay, chém về phía Abe Seimei.

Abe Seimei nhìn kiếm quang lại chém tới, nheo mắt lại, thân thể nhoáng lên một cái, không chút do dự di chuyển về phía khe hở yêu vực ở chân trời.

Sau khi Mạc Phàm sử dụng bí pháp thì quá mạnh, ông ta hiện giờ không phải đối thủ của Mạc Phàm, đối đầu với Mạc Phàm rất dễ bị gi ết chết.

Đợi Mạc Phàm qua lúc cường thịnh này, quay về đối phó Mạc Phàm cũng không muộn.

- Abe Seimei, ông cảm thấy ông trốn được sao, đóng cửa yêu vực, ông cũng quay lại cho tôi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, chân khẽ giẫm xuống.

Bốn thanh kiếm cắm trên đất chấn động, trận pháp trên mặt đất cũng sáng lên, thanh quang phóng lên trời, khe hở rộng màu đỏ trên bầu trời khép lại, khí tức yêu dị nhanh chóng biến mất.

Từng sợi tỏa liên cỡ cánh tay chui từ trong trận pháp ra, quấn lấy người Abe Seimei.

Thân thể to lớn của Abe Seimei mới bay không xa, thì bị kéo lại, ngã ở trên mặt đất.

Abe Seimei vốn sửng sốt, trong mắt hiện lên bối rối, thầm kêu không hay.

Khi Mạc Phàm bố trí bốn thanh kiếm này ông ta vốn dĩ không để ở trong lòng, ai biết như vậy là một sai lầm, khiến ông ta rơi vào bẫy của Mạc Phàm.

- Bây giờ ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, hai kiếm quang bay thẳng tới chém Abe Seimei.

Sở dĩ hắn phóng bốn thanh kiếm này là vì lúc này, sử dụng bí pháp sẽ tăng mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng không nhỏ.

Nếu Abe Seimei giết lại, chắc chắn hắn không có đường đánh trả, cho nên tuyệt đối không thể để Abe Seimei chạy.

Thấy hai kiếm sắp chém qua, trái tim Abe Seimei bị kéo cao lên.

- Mạc Phàm, cậu muốn giết lão phu mà không trả chút giá thì không dễ vậy đâu, nếu cậu tha cho lão phu, lão phu có thể thề tuyệt đối không là địch với Mạc gia và Hoa Hạ nữa.

Abe Seimei nghiến răng, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm đã đóng yêu vực, còn dùng trận pháp giam ông ta, ông ta muốn rời đi cũng không dễ như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp với Mạc Phàm.

- Nếu không thì sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Abe Seimei một cái, lạnh nhạt hỏi.

- Nếu không có lẽ lão phu sẽ chết, nhưng người trên máy bay, đám phụ nữ Bạch gia và tất cả những người xung quanh đều phải chôn cùng lão phu.

Abe Seimei nhíu mày, nói.

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.

Nếu Abe Seimei không lấy người bên cạnh hắn uy hiếp hắn, có lẽ hắn sẽ để lại một mạng, hiện giờ…

- Ông đi chết đi.

Hai tia laser trong tay Mạc Phàm không do dự chém về phía Abe Seimei.

Abe Seimei nhíu mày, không ngờ Mạc Phàm sẽ từ chối.

- Mạc Phàm, cậu đã kiêu ngạo như vậy, vậy cậu nhìn bọn họ đi chết đi, lão phu muốn xem cậu cứu được bao nhiêu.

Ông ta vừa nói xong, bốn cái đầu còn lại hít mạnh một hơi, linh khí, hào quang xung quanh như hải nạp bách xuyên tụ tập về phía ông ta.

Xung quanh trở nên tối sầm lại, bầu không khí lập tức căng thẳng, khí tức chôn vùi tỏa ra bốn phía, giống như ngày tận thế sắp tới.

Dưới một màn này, cho dù là Ngao Thiên cũng có cảm giác như bị người ta nắm cổ, rất khó thở.

Sắc mặt đám Iga Ryuki cũng thay đổi, không do dự nhanh chân bỏ chạy.

Thực lực của bọn họ kém xa Mạc Phàm và Abe Seimei, nhưng có thể nhìn ra cho dù Abe Seimei tự bạo cũng có thể kéo Mạc Phàm.

Tuy bọn họ đứng về phe Abe Seimei, nhưng rõ ràng là ông ta không có ý loại bọn họ ra.

Không chỉ dưới chân núi Phú Sĩ, trong biệt viện nhà Miyamoto cách nơi này không xa, không ít người cảm thấy khí tức hơi lo sợ bất an, mí mắt không ngừng giật giật.

Nhất là khi nhìn về phía có Abe Seimei, lại càng hoảng hốt hơn.

- Sao lại thế này?

Có người hỏi.

Chỉ trong chớp mắt, khí tức trên người Abe Seimei đã tới cực hạn, thân thể cũng sáng đến mức tận cùng, giống như có một mặt trời sinh ra trong cơ thể ông ta, quang mang vạn trượng.

Mạc Phàm nhìn Abe Seimei tự bạo, nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

Bát Kỳ Đại Xà Chi Thân của Abe Seimei là Thần Cảnh, còn không phải là Thần Cảnh bình thường, uy lực tự bạo không nhỏ.

Tuy không đủ để giết hắn, nhưng gần núi Phú Sĩ, ngoại trừ hắn ra, chỉ sợ đều bị Abe Seimei hủy diệt rồi.

- Ông muốn tự bạo, tôi thành toàn cho ông, nhưng ông chỉ tự bạo thân thể Bát Kỳ Đại Xà này, vì sao không bạo cả Quỷ Thần Chi Thể của ông nữa, nói không chừng làm vậy có thể làm thương tổn mấy cọng tóc của tôi, thôi, để tôi giúp ông tự bạo đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu Abe Seimei chơi ngoan độc, y tiên bất tử hắn đâu có đạo lý không phụng bồi, chơi với ông ta tới cùng.

Ngón tay hắn khẽ búng, một đạo kim quang biến mất vào trong cơ thể ông ta.

Một đạo kim quang này vừa biến mất vào trong cơ thể Abe Seimei, sắc mặt Bát Kỳ Đại Xà còn thừa bốn đầu thay đổi, trong chớp mắt hào quang trên người sáng đâu chỉ gấp đôi.

Ông ta chỉ tự bạo thân thể Bát Kỳ Đại Xà, thứ nhất là giết được người bên cạnh Mạc Phàm, thứ hai có thể thừa dịp loạn để Quỷ Thần Chi Thể của ông ta rời đi.

Có Quỷ Thần Chi Thể ở đây, ông ta chính là ông ta.

Nhưng Mạc Phàm lại cử động ngón tay, ngay cả thần hồn của ông ta đều tự bạo rồi.

- Mạc Phàm, cậu điên rồi, cậu muốn giết tất cả mọi người quanh núi Phú Sĩ sao?

Abe Seimei giận dữ hét.

Khi nói chuyện, từng đạo vết rạn xuất hiện trên người ông ta, lực hủy diệt tràn đầy như khi vũ khí hạt nhân nổ tung, đất đai xung quanh lập tức bị tinh thể hóa.

- Ông rất coi trọng mình nhỉ, ông không thể hủy được gì đâu.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một tay vươn về phía thân thể sắp nổ tung của Abe Seimei.

- Bí pháp: Càn Khôn Đại Yên Diệt!

Mấy chữ vang lên, Abe Seimei lập tức nổ tung, biến thành ngàn vạn mảnh.

Nhưng lực lượng kh ủng bố còn chưa tỏa ra, đã bị lực hút trong tay Mạc Phàm khiên dẫn, như rồng hút nước bay hết về phía Mạc Phàm.Chỉ trong phút chốc, toàn bộ khôi phục lại như thường, không có Abe Seimei, cũng không có Bát Kỳ Đại Xà, chỉ còn Mạc Phàm mặc bộ đồ trắng một tay cầm hạt châu to bằng nắm tay, một tay cầm thiền trượng Abe Seimei dùng lúc trước, lạnh nhạt ra khỏi hố sâu.
Advertisement
';
Advertisement