Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ba cao thủ Thần Cảnh dùng toàn lực tấn công, không chỉ không bắt được Mạc Phàm, trái lại còn bị thương, trong đó Tengu bị trọng thương.

Nếu chuyện này không xảy ra trước mắt bọn họ, nhất định bọn họ sẽ không tin đây là sự thật.

Abe Seimei, Miyamoto Musashi và Tengu, bất luận là người nào đều thanh danh vang xa, nhưng vẫn không thể làm gì Mạc Phàm.

- Tiểu tử này đúng là đáng sợ.

- Không phải đáng sợ, mà là kh ủng bố!

Iga Ichibe hơi sửng sốt nói, vẫn không thể tin một màn trước mắt.

- A di đà Phật, lần này phiền phức rồi.

Hòa thượng lông mày trắng niệm a di đà Phật, lo lắng nói.

Vừa rồi bọn họ nói tính cả bọn họ, nếu ngay cả đám Abe Seimei không phải đối thủ của Mạc Phàm, chỉ sợ bọn họ khó thoát khỏi cái chết.

- Chuyện này…

Đạo sĩ của Thần Đạo Giáo kia cũng lùi về sau mấy bước theo bản năng.



Dưới núi Phú Sĩ, đám Abe Seimei nhíu mày, sắc mặt cũng thay đổi.

Vừa rồi Mạc Phàm thoát đi rất đơn giản, nhưng thực ra bất luận là phương pháp sử dụng hay thời cơ đều đến cực hạn.

Đổi lại là những người khác, cho dù làm được cũng chưa chắc dám thử, dù sao hơi sai lầm một chút là chết, nhìn Mạc Phàm làm giống như rất thành thạo.

- Tiểu tử này thật sự chỉ mới 17 tuổi sao?

Ánh mắt Abe Seimei âm tình bất định, nghĩ thầm.

Dựa theo tài liệu ông ta điều tra, Mạc Phàm chỉ mới 17 tuổi, bắt đầu tu luyện một năm trước, trong một năm ngắn ngủi không chỉ từ người bình thường đến Thần Cảnh, còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy.

Là thiên tài, hay là?

- Mạc Phàm, tôi thừa nhận vừa rồi tôi xem thường cậu rồi, nhưng mà cậu vẫn phải chết.

Ánh mắt Abe Seimei phát lạnh, lạnh lùng nói.

Vừa rồi bọn họ dùng toàn lực, nhưng vẫn có hơi lơ là, như vậy có khả năng bọn họ chết rồi.

- Giết tôi, nếu bây giờ ông gọi bản thể của ông có lẽ còn chút khả năng, chỉ dựa vào ba người thì còn kém xa.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Muốn gặp bản thể của tôi, giết tôi cậu sẽ thấy, nhưng mà…

Abe Seimei dừng lại.

- Chỉ là cái gì?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Cậu sẽ không có cơ hội này.

Abe Seimei nheo mắt, lạnh nhạt trên khuôn mặt được thay bằng nghiêm túc và trang trọng.

Nói xong, Thiên Tòng Vân Trung Kiếm trong tay ông ta chạm mạnh vào Bát Chỉ Kính.

“Rầm” một tiếng, bạch quang sáng lên trên hai kiện thần khí.

Quang mang rất sáng như màn trắng che khuất mọi thứ ở xung quanh, giống như đêm tối bao phủ toàn bộ, trước mắt là một vùng trắng xóa, đều không nhìn thấy cái gì.

Bạch quang chớp lóe liền biến thành một vòng sáng màu trắng, dập dờn ra xung quanh.

Thiên Tòng Vân Trung Kiếm và Bát Chỉ Kính cũng biến thành dáng vẻ khác, thân kiếm được kéo dài, gương dính chặt cố định trên đoạn kiếm, giống như một thiền trượng.

Tuy chỉ thay đổi hình dạng, nhưng khí tức trên thiền trượng này mạnh hơn khí tức trên Thiên Tòng Vân Trung Kiếm và Bát Chỉ Kính cộng lại.

Sau đó Abe Seimei tháo Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc trên cổ xuống, để lên trên Bát Chỉ Kính.

Bạch quang tỏa ra, trong chớp mắt khí tức tăng mạnh hơn nhiều, thiền trượng bản đầy đủ xuất hiện trong tay Abe Seimei.

Kiếm vi cốt, kính vi đầu, ngọc vi hoàn.

Thiền trượng ở trong tay Abe Seimei, khí tức trên người ông ta cũng tới cực hạn.

Nếu vừa rồi Abe Seimei là thần linh, vậy bây giờ là chúa tể nắm giữ vùng trời đất này.

Chỉ liếc mắt nhìn Abe Seimei một cái, liền có kích động muốn quỳ lạy.

- Mạc Phàm, chắc chắn hôm nay cậu phải chết ở đây.

Thiền trượng trong tay Abe Seimei chỉ Mạc Phàm ở phía xa.

Trên đỉnh đầu và lòng bàn chân Mạc Phàm xuất hiện hai quang trận, lực lượng nặng như sơn hà xã tắc thiên hà nhật hạ đè về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt mặt đất dưới chân Mạc Phàm sụp đổ.

Cách đó không xa, trên người Miyamoto Musashi như bắt lửa, hai tay cầm trường kiếm hơi dùng lực.

“Răng rắc!” Hai thanh trường kiếm đều tách ra từ giữa, ngọn lửa màu xanh trên người ông ta lập tức tăng lên vài phần.

Chuyện này còn chưa xong, đoạn trường kiếm lại bị bẻ gãy ở dưới tay ông ta, ngọn lửa màu xanh lập tức tăng mạnh hơn.

Mãi đến khi Miyamoto Musashi bẻ gãy hai thanh kiếm dài khoàng một ngón tay, lúc này ông ta mới dừng lại, hai mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Dưới liệt diễm dậy sóng, khí tức toàn thân ông ta đâu chỉ sắc bén gấp mười lần, chỉ nhìn ông ta liền có cảm giác sẽ bị cắt làm hai.

Ngọn lửa trên người ông ta ngưng lại, một kiếm hóa thành ánh sáng ngọc chém về phía Mạc Phàm, giọng nói rét lạnh truyền từ miệng ông ta ra.

- Lưỡng thiên nhất lưu, thiên lưu hợp nhất!

Rõ ràng chỉ là một kiếm, hơn mười dặm xung quanh ngoại trừ Lôi Kiếm trong tay Mạc Phàm, thiền trượng trong tay Abe Seimei, đao, kiếm trong tay những người khác đều chấn động vì bất an.

“Ken két…” Toàn bộ đao kiếm bị gãy thành vài đoạn.

- Chuyện này, sao lại thế này?

Không ít người vừa đau lòng lại khiếp sợ nói.

Binh khí bọn họ mang theo trên người đều là thứ mình thuận tay và trân quý nhất, cứ tự gãy một cách khó hiểu như vậy, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận.

- Không phải là kiếm đạo của gia chủ thành rồi đấy chứ?

Một đệ tử nhà Miyamoto suy đoán.

Miyamoto Osamu thành danh từ thời niên thiếu, nhưng ngừng ở Tiên Thiên đỉnh phong đã lâu, nói không chừng đến Kiếm Thánh Thần Cảnh sẽ xuất hiện chuyện như vậy.

- Chỉ sợ Kiếm Thánh cũng không làm được, chỉ có Đại Kiếm Thánh mới được thôi?

Một kiếm khách trung niên thận trọng nói.

Kiếm Thánh tương đương với Thần Cảnh sơ kỳ, Đại Kiếm Thánh tương đương với Thần Cảnh đỉnh phong, Miyamoto Osamu đã đến gần vô hạn Kiếm Thánh, cho dù đột phá cảnh giới này cũng không thể khiến kiếm nhiều người gãy như vậy, chỉ có thể dùng toàn lực thi triển kiếm đạo Đại Kiếm Thánh đáng sợ mới làm được như vậy.

- Đại Kiếm Thánh, chẳng lẽ là tổ tiên của Miyamoto Osamu đại nhân?

Bỗng nhiên có người nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi.

Phàm là người tiến vào mộ kiếm nhà Miyamoto đều biết, Miyamoto Musashi đại nhân cứu đời sau của Abe Seimei, sau khi Miyamoto Musashi chết, Abe Seimei đại nhân mang linh hồn của Miyamoto Musashi từ Âm Dương giới ra, luôn giữ ở trong mộ kiếm nhà Miyamoto.

Nhà Miyamoto thậm chí là cả Nhật quốc chỉ có duy nhất ĐạiKiếm Thánh xuất hiện, là Miyamoto Musashi đại nhân ở trong mộ kiếm.

- Musashi đại nhân?

Một đám đưa mắt nhìn nhau, khiếp sợ nói không nên lời.- Một kiếm thật đáng sợ!

Một bên khác Mạc Phàm, Tengu ném đoạn kiếm trong tay và quạt tròn bị tàn phá xuống đất.

- Nhân loại, tôi phải xơi cậu rồi.

Tengu hung dữ nói.

Cô ta đường đường là Tengu, lại bị một tiểu tử biến thành ra như vậy.

Cho dù là Abe Seimei cũng chỉ có thể phong ấn cô ta, không thể làm gì được nữa.

Hai tay cô ta nắm khôi giáp dùng lực kéo, khôi giáp đầy vết rạn trên người lập tức tứ phân ngũ liệt.
Advertisement
';
Advertisement