Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Cái gì, tên tiểu tử kia đến rồi?

Vẻ mặt lão giả sửng sốt, hơi nghi ngờ hỏi.

- Không sai.

Abe Seimei đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.

Hoa anh đào rơi ở giữa không trung hạ xuống, Abe Seimei cũng biến mất tại biệt viện.

Lão giả nhìn theo ánh mắt Abe Seimei, mắt lập tức nheo lại.

Chỉ thấy dưới ánh trăng núi Phú Sĩ bỗng nhiên xuất hiện một màn hào quang, chiếu sáng toàn bộ núi Phú Sĩ đã rơi vào màn đêm.

Nếu không phải trăng tròn còn treo trên bầu trời, người ta sẽ nghĩ là ban ngày.

Nhưng mà.

Chỉ nghe “bùm” một tiếng, một đạo tia chớp cỡ thùng nước đánh lên trên màn hào quang.

Màn hào quang lập tức run lên, lay động trái phải, khe hở như mạng nhện lan tràn ra xung quanh, một đại động đường kính gần mười mét xuất hiện ở giữa mạng nhện, phi cơ trực thăng quân dụng chui vào từ đại động này, xuất hiện ở giữa không trung núi Phú Sĩ, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Trên núi Phú Sĩ, không ít người đang tụ tập không hẹn mà cùng nhìn qua, vẻ mặt tất cả đều thay đổi.

- Vẫn để người Hoa Hạ này đến đây rồi.

Phi cơ trực thăng dừng trên một khu đất trống dưới nũi Phú Sĩ, Abe Seimei không mang theo một chút khói lửa, cũng đến nơi cách đám Mạc Phàm mười thước.

Xung quanh, có một số người đứng trước hai bên Abe Seimei, như hổ rình mồi nhìn trong máy bay.

Không ít người còn lại lựa chọn nơi cách đám người này không xa không gần, tọa sơn quan hổ!

Một cơn gió thổi tới, thổi vô số hoa anh đào bay xuống, Mạc Phàm đi từ trong cabin ra, theo sau là hai đại mỹ nữ An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song.

Không ít người nhìn thấy Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên, trong mắt lập tức hiện lên dâm sắc.

Nhưng nhìn thấy Mạc Phàm, bọn họ khẽ cau mày.

- Cậu là gì của Mạc Phàm, Mạc Phàm đâu, đến núi Phú Sĩ cũng không đồng ý lộ diện, phái tên tiểu tử này đến.

Trước người Abe Seimei, một người đàn ông mặc trang phục dạ hành, chỉ để lộ hai mắt, sau lưng còn hai thanh kiếm lạnh lùng nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người này một cái, nhíu mày.

- Đám ninja trên đường có quan hệ gì với ông?

Trên đường đi bọn họ gặp một đám Ninja, đám người này gần như tập kích kiểu tự thiêu, thiếu chút nữa một người trong đó vào được cabin phi cơ trực thăng, làm lỡ không ít thời gian của hắn.

Trang phục mấy người đó mặc tương tự với người này, nhưng không giống hoàn toàn.

- Bảo tên tiểu tử Mạc Phàm kia tới hỏi đi, cậu còn chưa có tư cách này.

Người đàn ông che mặt khinh thường nói.

Mạc Phàm tới hỏi ông ta, chưa chắc ông ta đã nói, lại càng không nói đến một tên tiểu tử thuộc hạ của Mạc Phàm.

- Có thể, vậy trước khi diệt nhà Miyamoto, thì giết ông trước vậy.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.

Không cần phải nhiều lời với một người ngay cả hắn là ai cũng không biết.

Cho dù người này không có quan hệ với đám Ninja kia, nhưng cũng là Ninja, giế t chết là được.

- Gi ết chết tôi?

Miệng người đàn ông gầy gò này hơi nhếch lên dưới khăn che mặt, cười khinh thường.

Những người khác cũng cười theo, nếu Mạc Phàm nói những lời này, có lẽ bọn họ còn tin một chút, dù sao chiến tích của Mạc Phàm đã chứng minh thực lực của hắn.

Nhưng tiểu tử trước mắt này, chắc chắn là đồ đệ của Mạc Phàm.

Đồ đệ của Mạc Phàm cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra uy danh của Mạc Phàm đã nuông chiều đồ đệ của cậu ta hỏng rồi.

Không chỉ người đàn ông che mặt nở nụ cười, không ít người xung quanh cũng cười theo.

Tuy người đàn ông này không lộ mặt, nhìn có vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng là Iga tông chủ một trong hai Ninja tông ở Nhật quốc, có được thực lực cường đại.

Ngoại trừ là Iga tông chủ, nắm giữ hơn một ngàn Ninja ra, ông ta còn là sát thủ nổi tiếng trên Thiên Bảng, có ngoại hiệu là Thiên Huyễn Tử Thần, ra tay tổng cộng 999 lần, đến nay chưa một lần bị thua.

Một tiểu tử chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm lại muốn giết ông ta, đúng là mở miệng không có chừng mực, cho dù có Mạc Phàm ở đây, đối phó ông ta ông ta cũng không dễ vậy.

Người đàn ông che mặt vươn hai tay ra sau lưng, nắm lấy chuôi kiếm rút mạnh ra, ánh kiếm chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trong mắt người đàn ông chớp lóe ánh sáng lạnh, nhìn phi cơ trực thăng quân dụng sau lưng Mạc Phàm, đi về phía Mạc Phàm, đầu kiếm vẽ ra hai chuỗi tia lửa ở trên đất, sắc bén tỏa ra.

- Mạc Phàm, cậu đã không muốn ra, vậy tôi giết đồ đệ nói năng lỗ m ãng của cậu trước, để cậu ra ngoài nhé.

Mạc Phàm lắc đầu cười, chẳng muốn giải thích, một tay nắm trong không trung, Lôi Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Ở đây, những người đứng trước Abe Seimei không có một ai tiến lên ngăn cản.

Bọn họ từng nghe không ít về tên tuổi của Mạc Phàm, nhưng chưa từng thấy Mạc Phàm ra tay.

Xem đồ đệ của Mạc Phàm ra tay trước, để coi Mạc Phàm danh chấn thế giới có bản lĩnh gì.

Không đợi người đàn ông che mặt ra tay, giọng của Abe Seimei vang từ phía sau đến.

- Iga tiên sinh, dừng tay, cậu ta là Mạc Phàm Mạc tiên sinh.

Nói xong Abe Seimei đi về phía Mạc Phàm.

Tất cả những người khác ở đây đều sửng sốt, vẻ mặt kỳ lạ, biểu cảm đó không khác gì có một quả bom nặng hàng tấn nổ tung bên cạnh bọn họ.

Bọn họ biết Mạc Phàm không nhiều tuổi, nhưng Mạc Phàm Mạc tiên sinh danh chấn thế giới là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi sao?

Nhất là Iga tiên sinh, ông ta khẽ nhếch miệng, bước tiếp về phía Mạc Phàm thì không được, mà lùi lại cũng không được, ông ta xấu hổ đứng đó, kiêu ngạo hung hãn trên mặt biến mất không còn.

Ông ta tưởng rằng tiểu tử này không phải là Mạc Phàm, cho nên mới ra mặt.

Ai biết…

- Cậu, vậy mà cậu là MạcPhàm?

Iga tiên sinh cố gắng nói.

- Nếu đã biết tôi là Mạc Phàm, bây giờ ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Iga nhíu mày, hai tay cầm kiếm nắm chặt lại, không biết lấy đâu ra sức lực.

- Tên tiểu tử kia, cho dù cậu là Mạc Phàm thì thế nào, cậu không xem cậu đến nơi nào à, những người bên cạnh cậu là ai, tôi khuyên cậu mang theo phụ nữ của cậu cút khỏi Nhật quốc, nếu không cậu sẽ ở lại với phụ nữ của cậu đó.

Chuyện Bạch Tiểu Tuyết vì người Bạch gia mà tự mình đến Nhật quốc trao đổi không có mấy người biết, nhưng những người ở đây đều biết gần hết, thậm chí chuyện này còn thành trò cười.

Dùng mình đổi người nhà của mình, không thể không nói người phụ nữ kia ngu ngốc thật.

Iga vừa nói xong, không ít người xung quanh lộ ra sát ý và địch ý với Mạc Phàm.

Tuy sát ý và địch ý cường đại là vô hình, nhưng hóa thành từng hàn ý đè về phía Mạc Phàm, như Thái Sơn áp đỉnh.

Bọn họ đều không phải cùng phe, có một số còn là kẻ thù trăm năm.

Nhưng nếu Mạc Phàm mang tất cả người Bạch gia còn sống rời đi, sau này bọn họ đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên được ở trên quốc tế.

ầ ố ể ể ốCho nên chỉ cần Mạc Phàm dám ra tay, cũng phải giữ Mạc Phàm ở lại tới cùng, tuyệt đối không thể để Mạc Phàm còn sống rời đi.

Cho dù Mạc Phàm rất cường đại, là người bọn họ không thể đối phó.

Nhưng có Âm Dương Sư Abe Seimei đại nhân nổi tiếng Nhật quốc ở đây, bọn họ hoàn toàn không cần phải sợ Mạc Phàm.

Abe Seimei cộng thêm bọn họ, đang ở hạ phong lại càng là Mạc Phàm.

- Hả?

Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng.

Hắn vẫn không nói gì, một hòa thượng có lông mày trắng đi ra, hơi cúi người với Mạc Phàm.

- Mạc thí chủ, cậu đã tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, nên phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật thì hơn.
Advertisement
';
Advertisement