Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Nếu hắn tốn nhiều công sức tới nhà Miyamoto, chỉ giết ba người bắt nạt Tiểu Tuyết đã đi sao được?

Mấy kiếm sĩ trốn sau lưng Miyamoto Osamu thấy trường kiếm bay tới, sắc mặt thay đổi.

Một đám muốn trốn đi, nhưng không biết vì sao chân như đúc chì, không thể nhúc nhích được.

- Gia chủ, cứu chúng tôi với.Một người trong đó cuống quít kêu lên.

Những lời này vừa vang lên.

“Keng” một tiếng, trường kiếm bên hông Miyamoto Osamu chui ra, chắn ngang trước mấy kiếm đâm về phía đám kiếm sĩ kia.

Mấy thanh kiếm võ sĩ giống như bị khống chế, dừng lại, trôi nổi ở giữa không trung.

- Mạc tiên sinh, Abe đại nhân đã đồng ý cho cậu rời đi, cậu đây là muốn làm gì?

Miyamoto Osamu lạnh lùng nói, giọng nói như lạnh lẽo như đao phong.

Mạc Phàm hơi quay đầu, liếc mắt nhìn Miyamoto Osamu một cái.

- Tôi cần bất luận người nào đồng ý sao?

Hắn đường đường là y tiên bất tử, muốn đến nơi nào thì đến, cần người ta cho phép à?

Giọng điệu bá đạo khiến bầu không khí lập tức cứng đờ.

- Được rồi, nếu Mạc tiên sinh muốn giết kiếm sĩ nhà Miyamoto tôi, vậy tôi xem phân thân của Mạc tiên sinh có bản lĩnh này hay không.

- Hồi!

Miyamoto Osamu khẽ quát một tiếng, cũng không nói lời vô nghĩa, trường đao trong tay chém về phía Mạc Phàm.

Mấy thanh kiếm võ sĩ theo tiếng quát này của ông ta, quay đầu bay về phía Mạc Phàm, vô cùng nghe lời.

Mạc Phàm cười khẽ, một tay khẽ vươn ra.

- Mạc Phàm, hủy những thanh kiếm này đi.

Bạch Tử Hàn ở bên cạnh thấy Mạc Phàm và Miyamoto Osamu ra tay, vội vàng nhắc nhở.

Cô biết Mạc Phàm lợi hại, nhưng cô từng ra tay với Miyamoto Osamu rồi.

Lúc ấy cô cảm thấy ngay cả kiếm của cô cũng như nghe lệnh của Miyamoto Osamu, vốn dĩ không thể khống chế, cuối cùng thậm chí Miyamoto Osamu còn khống chế được kiếm của kiếm sĩ xung quanh, chế phục cô.

Muốn đối phó với Miyamoto, xung quanh không thể có kiếm.

Mạc Phàm nghe thấy lời Bạch Tử Hàn nói, giống như nghĩ đến gì đó, tay thu lại, vậy mà không quan tâm những thanh kiếm Miyamoto Osamu khống chế, điểm lên mi tâm Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn.

Ấn ký hình khóa sáng lên vài cái, liền biến mất trong không gian.

- Mở phong ấn rồi sao?

Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn nhíu mày, vẻ mặt sửng sốt.

Lúc này Mạc Phàm không quan tâm những thanh kiếm đang bay tới, lại phá giải phong ấn trên người bọn họ.

Miyamoto Osamu hơi híp mắt lại, sắc bén lại bắ n ra bốn phía.

Tất nhiên ông ta biết động tác này của Mạc Phàm là có ý gì, vốn dĩ không để ông ta vào mắt.

Ông ta là gia chủ nhà Miyamoto, Đại Kiếm Hào không nhiều lắm ở Nhật quốc, còn là người lợi hại nhất trong đó.

Thân phận hiển hách như thế, lại bị một tên tiểu tử đối xử như vậy, cho dù tâm trí ông ta kiên định đến mấy, cũng khó mà nén được lửa giận.

Ý niệm của ông ta vừa động, không chỉ mấy thanh kiếm võ sĩ, cây cối đất đá xung quanh cũng bay lên, giống như đạn bắn vào trong nước để lại từng đạo dấu vết trong không trung, bắn về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm không có chút thay đổi, vẫn chỉ vươn một tay ra như cũ.

- Tôi nói rồi, cảnh giới này của ông không đấu lại được tôi đâu, cho dù là phân thân của tôi cũng không phải, thậm chí ông còn không phải là đối thủ của đồ đệ luyện kiếm của tôi.

Nói xong, trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, bỗng nhiên năm ngón tay mở ra, một ấn ký trong lòng bàn tay sáng lên.

Mấy thanh kiếm võ sĩ và cây cối đất đá hóa thành lợi kiếm dừng lại, giống như không gian và thời gian dừng lại đều trôi nổi hết trong không trung.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm và Abe Seimei ra, vẻ mặt những người khác đều thay đổi.

Miyamoto Osamu từng một người một kiếm đánh bại đám người gia tộc kiếm đạo cổ xưa Nhật quốc, sau đó thanh danh bùng nổ.

Nhưng kiếm pháp của người được xưng là Đại Kiếm Hào truyền kỳ lại được Mạc Phàm đỡ bằng một tay, chuyện này hơi kh ủng bố rồi.

Ngay cả Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn cũng không ngờ, Mạc Phàm có thể đỡ kiếm của Miyamoto Osamu đơn giản như thế.

Mắt Miyamoto Osamu mở to, trong mắt đều là khó mà tin.

Ông ta biết mình không phải đối thủ của Mạc Phàm, Mạc Phàm đã đến cảnh giới Thần Cảnh, cùng một cảnh giới với Abe Seimei, ông ta vẫn đang ở Tiên Thiên đỉnh phong không thể bước qua được bước kia.

Nhưng ông ta tưởng rằng ít nhất ông ta có thể đỡ được mấy chiêu của Mạc Phàm, thậm chí có thể g iết chết được phân thân này của cậu ta, ai biết ông ta kém xa phân thân của Mạc Phàm như vậy.

- Đây là lực lượng Thần Cảnh sao?

Miyamoto Osamu không cam lòng hỏi.

- Đối phó với Ngự Kiếm Thuật giả như ông, không cần phải dùng lực lượng Thần Cảnh.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Khi Miyamoto Osamu đỡ kiếm võ sĩ lần đầu tiên, hắn còn tưởng Miyamoto Osamu luyện thành Ngự Kiếm Thuật.

Ngự Kiếm Thuật là một loại kiếm thuật cấp cao, một khi luyện thành bất luận thứ gì đều thành kiếm của người đó, uy lực vô cùng đáng sợ.

Hắn từng nhìn thấy một số cao thủ kiếm đạo có chút thành tựu về Ngự Kiếm Thuật, một ý niệm khống chế trên vạn kẻ địch thành kiếm của ông ta, vì ông ta giết địch.

Chút thành tựu mà có uy lực cường đại như vậy, thành công sẽ mạnh thế nào có thể nghĩ được.

Nhưng chỉ nhìn kỹ, hắn đã nhận ra nguyên nhân Miyamoto Osamu có thể ngự kiếm.

Ngự Kiếm Thuật cần người kiếm hợp nhất, ngưng tụ tâm kiếm, lấy tâm ngự kiếm.

Miyamoto Osamu là lấy khí ngự kiếm, còn bí mật nhanh chóng khắc họa Ngự Kiếm Trận trên kiếm.

Nói một cách đơn giản, là nhanh chóng luyện kiếm của người khác thành kiếm của mình, do đó đạt được tác dụng tương tự với Ngự Kiếm Thuật.

Tuy có thể làm được bước này, Miyamoto Osamu đã xem như rất lợi hại rồi, dù sao cũng phải cần linh khí vô cùng cường đại và hồn lực, bình thường Tiên Thiên Tông Sư khó mà làm được, người bình thường cũng khó phát hiện.

Nhưng y tiên bất tử hắn là người bình thường sao?

Muốn phá giải Ngự Kiếm Thuật chân chính, chỉ có thể phá tâm kiếm của kiếm sĩ trước.

Muốn phá “Ngự Kiếm Thuật” loại này của Miyamoto Osamu, chỉ cần phá Ngự Kiếm Trận trên những “kiếm” đó mà thôi.

Làm được chuyện này, còn cần tu vi Thần Cảnh sao?

Nghe Mạc Phàm nói vậy, vẻ mặt Miyamoto Osamu ngây ngốc.

Ngay sau đó trên mặt là nóng rát, giống như bị người ta giẫm mạnh xuống dưới chân trước mặt bao người.

Trong thời gian ngắn như vậy, Mạc Phàm đỡ kiếm của ông ta, ngay cả phương pháp ngự kiếm của ông ta cũng biết rõ.

- Chuyện này…

- Tôi, tôi…

Miyamoto Osamu nghiến răng, không nói nên lời.

Mạc Phàm không để ý đến Miyamoto Osamu, cho dù ông ta là gia chủ nhà Miyamoto, nhưng ở trong mắt hắn ông ta chỉ như con kiến.

- Ông muốn nhìn lực lượng Thần Cảnh phải không, dùng mạng của ông đi cảm nhận một phen đi, tôi động, thiên địa núi sông sẽ động theo tôi.

Một chân của Mạc Phàm giậm xuống đất, một chưởng đẩy mạnh tới trước.

Một chưởng của hắn vừa đánh ra, không chỉ có cây cối đất đá và kiếm võ sĩ trong không trung, cả vùng không gian đều xuất hiện gợn sóng mắt thường có thể thấy được, như sóng biển đè về phía đám Miyamoto theo tay Mạc Phàm.

Không gian di chuyển, còn chưa tới trước người đám Miyamoto Osamu.

Mắt mấy kiếm khách đứng sau Miyamoto Osamu mở to, thân thể run lên, giống như có một trái bom đang nổ tung trong cơ thể bọn họ.

“Bùm!” Mấy người kia đều chưa kêu ra một tiếng, trong chớp mắt cơ thể nổ thành mảnh nhỏ từ trong.

Miyamoto Osamu nhíu mày, trên mặt cũng hiện lên vẻ kỳ lạ, từng đạo khe hở xuất hiện trên làn da bên ngoài người ông ta.

Thấy khe hở trên người Miyamoto Osamu càng ngày càng nhiều, tiếng thở dài già nua giống như vượt qua ngàn năm mà đến vang lên.

- Lão hủ không muốn giữ lại phân thân này của Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh cần gì phải như thế?
Advertisement
';
Advertisement