Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Không chỉ sắc mặt Hải Vô Tâm vô cùng khó coi, Ngao Thiên Long Vương U Châu cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn đại hán đầu bóng loáng đứng sau ông ta.

Mạc Phàm không nói nhiều lắm, nhưng ông ta sống ngàn năm, sao có thể không đoán được, rất rõ ràng, tiểu tử không có mắt này đắc tội Mạc Phàm, còn coi bọn họ là vũ khí đối phó Mạc Phàm.

- Sao lại thế này?

Ngao Thiên nheo mắt, trầm giọng hỏi.

“Cộp!” Đại hán đầu bóng loáng quỳ trên đất.

- Tiểu tử này là người của Hải gia, Hải gia là nhân loại hợp tác với chúng ta, trước khi chúng ta tới đã thông báo cho cậu ta rửa sạch cảng.

Sở dĩ ông ta giúp Hải gia, là vì người Hải gia từng cứu ông ta một lần, U Châu cũng cần một số nhân loại để sử dụng, lúc này ông ta mới chọn Hải gia.

- Vậy ngươi xử lý đi, loại bại hoại này không cần Mạc tiên sinh ra tay.

Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

- Dạ.

Ánh mắt đại hán đầu bóng loáng phát lạnh, muốn đến chỗ Hải Vô Tâm.

Không đợi ông ta ra tay, liền bị Mạc Phàm vẫy tay ngăn cản.

- Không cần các ngươi ra tay.

Đại hán đầu bóng loáng nhìn Mạc Phàm, do dự một lát nhìn về phía Ngao Thiên.

- Nếu như vậy, vậy Hải Tộc U Châu không hợp tác với Hải gia nữa.

Ngao Thiên lạnh lùng nói.

Người đắc tội Mạc Phàm, sao ông ta có thể hợp tác với Hải gia?

Ngao Thiên vừa nói câu này xong, trên mặt lão Chu là chua xót.

Hải gia có thể làm lớn như vậy, toàn bộ đều dựa vào quan hệ với Hải Tộc, không có Hải Tộc che chở, Hải gia cách sụp đổ không xa rồi.

Sắc mặt Hải Vô Tâm thì càng tái mét, giống như bị phán tử hình.

Anh ta thân là đại thiếu Hải gia, sao lại không biết hải yêu có tác dụng gì với bọn họ.

Cũng vì anh ta nhất thời nổi lên sắc tâm, đã cắt đứt quan hệ với hải yêu, cho dù Mạc Phàm không giết, anh ta quay về Hải gia cũng bị cha anh ta đánh chết.

- Không, Mạc tiên sinh, tôi biết sai rồi, cậu tha cho tôi đi.

Hải Vô Tâm khẩn cầu nói.

- Anh đã nói, bọn họ sẽ ăn em gái và đồ đệ của tôi đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

- Vừa rồi tôi chỉ nói linh tinh thôi.

Hải Vô Tâm nhanh chóng lắc đầu.

- Vậy anh nói muốn ngàn thuyền Hải gia phong bế Giang Nam đúng không?

- Tôi…

Hải Vô Tâm “tôi” một lúc lâu, không biết nên nói gì.

- Hai vị mỹ nữ này, anh còn muốn bắt lại không?

Mạc Phàm chỉ An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song nói.

- Không, không dám.

- Anh đã không dám, An Hiểu Hiên, anh ta giao cho cô đó.

Mạc Phàm nói với An Hiểu Hiên.

Tiểu ma nữ này kìm nén lửa giận lâu như vậy, cũng nên để cô phát ti3t một phen.

- Coi như anh thức thời, có pháp thuật khống chế được cá mập gì đó không?

An Hiểu Hiên hừ lạnh một tiếng, vẫn hơi bất mãn nói.

Hải Vô Tâm là một tên cặn bã như vậy, trực tiếp đánh chết ném vào trong biển cho cá ăn là được rồi, cần gì phải khó khăn như thế.

Nhưng nếu cầm thú này rơi vào tay cô, tất nhiên không thể tha thứ dễ dàng.

Không phải Hải Vô Tâm thích nhìn cá ăn những cô gái bị anh ta chơi đùa sao, vậy cũng để anh ta biết tư vị bị cắn là gì.

Mạc Phàm bĩu môi, chuẩn bị cho An Hiểu Hiên mấy pháp thuật ngự thú gọi thú.

- An tiểu thư, trái lại chỗ bổn vương có một số pháp thuật khống chế hải vật Long Tộc, không biết có lọt vào mắt An tiểu thư không.

Ngao Thiên lấy một ngọc giản hình rồng ra, nhiệt tình nói.

An Hiểu Hiên có thể nói chuyện như vậy với Mạc Phàm, chắc chắn quan hệ không tầm thường, nếu có thể bám vào được An Hiểu Hiên, sau này quan hệ với Mạc Phàm sẽ gần hơn chút.

- Pháp thuật của Long Tộc sao?

An Hiểu Hiên nhướn mày.

ố ể ố ế ắ ắCô không phải là kẻ ngốc, người đàn ông mặc áo đen này có thể khống chế Hải Tộc U Châu, chắc chắn là Ngao Thiên Long Vương U Châu được Mạc Phàm thả ra.

Ngao Thiên đưa pháp thuật Long Tộc, chuyện này khiến cô trở tay không kịp.

- Vậy tôi nhận nhé?

An Hiểu Hiên giống như hỏi giống như đáp nói.

- Nhận lấy đi.

Mạc Phàm lắc đầu, cười nói.

Pháp thuật hắn cho An Hiểu Hiên tốt hơn pháp thuật của Ngao Thiên một chút, nhưng vẫn nên để Ngao Thiên cho cô đi, kết duyên với Long Tộc mới có lợi với An Hiểu Hiên.

- Cảm ơn Long Vương, lát nữa anh cũng phải đưa cho tôi một phần, một cái cũng không thể thiếu.

An Hiểu Hiên nhận lấy ngọc giản của Ngao Thiên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.

- Không cần lát nữa, cho cô. . Ngôn Tình Nữ Phụ

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, cũng không để ở trong lòng, điểm lên mi tâm An Hiểu Hiên.

- Như vậy còn tạm được.

Lúc này An Hiểu Hiên mới hài lòng đi đến chỗ Hải Vô Tâm.

- Không… Không… An tiểu thư tha mạng.

Hải Vô Tâm thấy An Hiểu Hiên đi tới, hai chân mềm nhũn quỳ trên đất, khẩn cầu nói, dáng vẻ than thở khóc lóc đáng thương như con sên.

An Hiểu Hiên muốn dùng pháp thuật gọi cá mập làm gì, tất nhiên anh ta biết.

Bình thường đều là anh ta nhìn người khác bị cá mập cắn xé, tất nhiên không muốn mình cũng vậy.

- Tha cho anh, như vậy sẽ có càng nhiều người bị cá ăn hơn.

An Hiểu Hiên không để ý tới Hải Vô Tâm, một tay xách Hải Vô Tâm lên như xách con gà con, đi về phía mui thuyền.

- Không, lão Chu, cứu tôi, cứu tôi.

Hải Vô Tâmkêu lên với lão Chu.

Lão Chu là đồ đệ của chưởng môn Chính Nhất Giáo, có lẽ có thể cứu anh ta.

An Hiểu Hiên dừng bước, liếc mắt nhìn lão Chu một cái.

Đám Mạc Phàm, Ngao Thiên nhíu mày, cũng nhìn về phía lão Chu.

Mồ hôi đầy trên trán lão Chu, không ngừng chảy xuống với máu trên trán ông ta.

Tuy ông ta là đồ đệ của chưởng môn Chính Nhất Giáo, nhưng Mạc Phàm và Ngao Thiên cùng cấp bậc với sư phụ ông ta, cho dù sư phụ ông ta đích thân đến, chưa chắc hai người đã nể mặt, càng không nói đến ông ta.

- Mạc tiên sinh, Long Vương đại nhân, Hải Vô Tâm là gieo gió gặt bão, xử lý Hải thiếu thế nào, tùy hai người là được.

- Tiểu Mạn, đây là lần đầu tiên An tiểu thư sử dụng những pháp thuật này, cô đi cùng An tiểu thư đi.

Ngao Thiên nói mỹ nữ thân thể như rắn nước phía sau ông ta.

- Dạ!

Mỹ nữ thân hình như rắn nước lập tức đến bên cạnh An Hiểu Hiên, hai người cùng mang Hải Vô Tâm rời đi.

- Không, không…

Tiếng kêu như bệnh tâm thần truyền từ miệng Hải Vô Tâm ra.

- Mạc tiên sinh, tiểu vương đã chuẩn bị thuyền xong rồi, chúng ta qua đó đi.

Ngao Thiên thấy chuyện của Hải Vô Tâm đã được giải quyết, làm tư thế mời nói.

- Dẫn đường đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ngao Thiên tự mình dẫn đường ở trước, Mạc Phàm đi theo Ngao Thiên lên một du thuyền khác.

Hắn mới đi hai bước, bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên, liếc mắt nhìn lão Chu một cái.

Lão Chu bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, bỗng nhiên cơ thể căng chặt.

- Mạc tiên sinh có gì cứ việc phân phó?

- Những hành khách này giao cho ông, hẳn là không thành vấn đề đúng khoongg.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Mạc tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa bọn họ tới Nhật quốc bình an.

Lão Chu cung kính nói.

- Ừm.

Mạc Phàm đáp, xoay người lên du thuyền với Ngao Thiên.

Hành khách trong cảng được lão Chu sắp xếp, vẻ mặt ngây ngốc lên thuyền.

- Rốt cuộc là sao vậy?

- Cứ thế giải quyết rồi sao?

- Không phải chàng trai kia bị ném xuống biển thật đấy chứ?



Mạc Phàm mang theo đám Bạch Vô Song và Tiểu Vũ, nhanh chóng đi vào trong phòng VIP trên du thuyền xa hoa.

Căn phòng này nói là phòng VIP, không khác gì di chuyển cung điện đi lên, bất luận là đèn treo thủy tinh, ghế ngồi san hô, hay là đồ đựng thức ăn bằng thủy tinh, khắp nơi đều lộ ra vẻ xa hoa, rực rỡ.

Đám Tiểu Vũ vừa tiến vào, đã bị trang trí nơi này hấp dẫn, nhìn ngó và sờ khắp nơi.

Ngay cả Bạch Vô Song cũng bị trang trí ở đây làm khiếp sợ.

Mạc Phàm ra hiệu với Bạch Vô Song, Bạch Vô Song hiểu ý mang ba đứa bé đến phòng khác.

Mạc Phàm ngồi trên ghế dựa trung tâm, ánh mắt hơi phát lạnh.

- Chuyện Long Tổ, ông giải thích cho tôi.
Advertisement
';
Advertisement