Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Người nói chuyện là người thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, mặc tây trang giá trị xa xỉ, hai tay cho vào trong túi, trên mũi như mũi ưng là kính mắt, cằm khẽ nâng cao, trên gương mặt coi như anh tú luôn là tươi cười quỷ dị, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.Phía sau anh ta là một tên quản gia và mấy vệ sĩ.

Đối diện người đàn ông là hai mỹ nữ ăn mặc rất thời thượng kéo vali hành lý nhỏ đang xếp hàng, đợi lên thuyền.

Hai cô gái khoảng 25, 26 tuổi, tóc màu nâu, một người uốn tóc quăn, một người để tóc ngắn.

Nhưng mỗi người đều gần 1m7, dung mạo không so được với An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song, nhưng dáng người cao gầy như người mẫu, quả thật đặc biệt nổi bật trong đám người chen chúc ở biển Đông.

- Anh là ai, có phòng VIP thì giỏi lắm sao?

Mỹ nữ tóc ngắn trong đó liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, khinh bỉ nói.

Bọn họ thường xuyên ra ngoài chơi, từng thấy không ít người ăn chơi trác táng, tự cho là mình giỏi lắm như vậy, không phải thẻ mở cửa phòng VIP và biệt thự xa hoa, thì cố ý vô ý lộ ra chìa khóa xe sang, du thuyền xa hoa của mình, để phụ nữ đến gần.

Thực ra phần lớn những người này đều là kẻ lừa đảo, có khả năng sau khi ngủ xong còn phải đưa tiền cho những người này.

- Anh là ai sao?

Người thanh niên cười.

Quản gia và đại hán áo đen ở phía sau anh ta cũng cười theo.

- Ở cảng biển Đông này không có mấy người không biết Hải thiếu chúng tôi, đây không phải là lần đầu tiên hai người ngồi thuyền đấy chứ?

Quản gia nói.

- Hải thiếu?

Hai vị mỹ nữ nhướn mày, lộ ra chút dị sắc.

- Anh là người của Hải Gia thuyền vương sao?

Mỹ nữ tóc quăn hỏi, vẻ cảnh giác trên mặt ít đi nhiều.

- Tôi không chỉ là người Hải gia, tên của tôi còn là Hải Vô Tâm.

Người thanh niên cười nói.

- Hải Vô Tâm?

Vẻ mặt hai vị mỹ nữ sửng sốt, ánh mắt nhìn người thanh niên lập tức như thấy minh tinh Hàn quốc.

Bọn họ không biết người thanh niên này, nhưng bọn họ biết Hải Vô Tâm, đại thiếu của Hải gia thuyền vương, người thừa kế vị trí đứng đầu Hải gia.

Hải gia nắm giữ trên 60% thuyền vận chuyển ở Giang Nam, rất nổi tiếng ở quốc tế, ngay cả hải tặc gặp phải thuyền của Hải gia đều nể mặt, bọn họ ngồi phải thuyền của Hải gia cũng không có gì kỳ lạ.

Bọn họ tưởng rằng người thanh niên này là người của Hải gia đã khá lắm rồi, không ngờ lại là Hải Vô Tâm.

Nếu được Hải Vô Tâm nhìn trúng, gả vào Hải gia mà nói, giá trị con người lập tức thành phu nhân trên triệu.

- Hai vị mỹ nữ cũng đến Nhật quốc đúng không, sẽ đi mất ba ngày, bây giờ có thể suy xét đến phòng VIP của anh chưa?

Hải Vô Tâm thấy dáng vẻ động tâm của hai người, lấy một thẻ mở cửa phòng ra, duỗi về phía bộ ngực cao vút của mỹ nữ tóc quăn.

Hai người lộ ra vẻ do dự, phòng VIP của Hải Vô Tâm rộng bao nhiêu thì không nói, đừng nói là phòng VIP, cả chiếc thuyền đều là của Hải Vô Tâm.

Chỉ cần nhận thẻ phòng này, có khả năng bọn họ không cần phấn đấu mấy chục năm, giá phải trả chỉ là ngủ với Hải Vô Tâm mấy tối mà thôi.

Hai bọn họ không cần phải… Làm cao như vậy…

Hai người nhìn thoáng qua nhau, mỹ nữ tóc quăn đang định giơ tay nhận lấy thẻ phòng.

- Thơm quá.

Hải Vô Tâm nhướn mày, dời mắt nhìn đám Mạc Phàm vừa xuống xe, trước mắt hơi sáng lên, mắt lập tức nheo lại.

Không đợi mỹ nữ tóc quăn nhận lấy thẻ phòng, anh ta hơi nhếch miệng, trực tiếp lấy lại.

- Ngại quá, trong phòng VIP đã có người rồi.

- Cái gì?

Hai cô gái nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Hải Vô Tâm, trong chớp mắt hiểu rõ ý của anh ta, sắc mặt bọn họ lập tức vô cùng âm trầm.

Hải Vô Tâm nhìn chằm chằm đám người Mạc Phàm, không thèm nhìn hai cô gái kia nữa, lập tức đi về phía đám Mạc Phàm.

- Hi, hai vị mỹ nữ, rất hân hạnh được biết hai người.

Hải Vô Tâm làm như không nhìn thấy Mạc Phàm, đi đến bên cạnh Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên, hai mắt tràn đầy dâm quang, nuốt nước bọt nói.

Anh ta vốn chọn một lúc lâu, mới chọn trúng hai vị mỹ nữ kia, vốn định chơi đùa với hai vị mỹ nữ đó ở trên thuyền, không ngờ lại gặp được hai người cực phẩm.

Lần này chơi lớn hơn rồi.

Trong hai người Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên, An Hiểu Hiên không nhiều tuổi, nhưng không chỉ có dáng người nóng bỏng như phụ nữ từng sinh đứa bé, khuôn mặt cũng là cực phẩm trong cực phẩm, hai vị mỹ nữ vừa rồi cộng lại cũng kém xa An Hiểu Hiên.

Hơn nữa vẻ mặt An Hiểu Hiên không dễ chinh phục, vừa nhìn là biết không dễ bắt tới tay, mỹ nữ như vậy chơi mới k1ch thích.

Một An Hiểu Hiên cực phẩm như vậy còn chưa tính, bên cạnh còn mỹ phụ Bạch Vô Song.

Anh ta thân là con trai của thuyền vương, từng chơi đùa không ít thục nữ, mỹ phụ, chắc chắn không dưới ba con số.

Mỗi một người đều là người mà vô số điểu ti tha thiết, có mấy người còn là minh tinh thường xuyên xuất hiện trên TV, rõ ràng là đã có chồng, vẫn bị tiền của anh ta kéo lên giường được.

Nhưng những người này so với Bạch Vô Song, hoàn toàn như một người là kỹ nữ thanh lâu, một người là tiên tử trên trời, Bạch Vô Song là tiên tử kia.

Một tiểu ma nữ nóng bỏng, một mỹ phụ như tiên tử, nếu kéo hai vị mỹ nữ này vào phòng VIP của anh ta, trên đường đi đúng là sảng khoái muốn chết rồi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hải Vô Tâm một cái, không đợi hắn mở miệng, An Hiểu Hiên đã xen miệng vào.

- Chúng ta quen nhau sao?

Hải Vô Tâm nhíu mày, trong mắt hiện lên chút bất mãn.

Anh ta đoán An Hiểu Hiên không dễ lấy tới tay, nhưng không ngờ An Hiểu Hiên thẳng tính như vậy.

Nhưng anh ta mỉm cười, lông mày lập tức giãn ra.

Nếu phụ nữ dễ dàng đạt được thì không có gì vui để chơi, mình chơi được thì người khác cũng chơi được, muốn chơi thì phải chơi người không dễ lấy tới tay.

- Vậy anh tự giới thiệu một chút, anh tên là Hải Vô Tâm, đại thiếu Hải gia thuyền vương, mọi người muốn ngồi thuyền đến Nhật quốc sao?

Hải Vô Tâm mỉm cười nói.

- Hải gia thuyền vương?

Nghe thấy mấy chữ này, Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên nhướn mày, nhưng chỉ nhướn mày một lát, sau đó khôi phục như thường.

Tuy Hải gia thuyền vương không phải là gia tộc Giang Nam, nhưng vì ở ven biển Giang Nam, nên có danh tiếng không nhỏ ở đây.

Lúc trước có một công ty vận tải đường thủy ở Giang Nam xảy ra mâu thuẫn với Hải gia thuyền vương, đi vào tuyến đường an toàn của Hải gia.

Kết quả Hải gia phái thuyền lớn đỗ ở cảng Đông Hải, vây quanh liên tục ba tháng, khiến công ty vận tải đường thủy bị phá sản.

Hiện giờ trên cơ bản thuyền chạy ở biển Đông, đều là Hải gia.

Hải Vô Tâm thấy Bạch Vô Song và An Hiểu Hiên biết về Hải gia, cằm hơi nâng lên, tươi cười xuất hiện trên mặt anh ta.

- Hai vị mỹ nữ, như vậy chúng ta quen biết chưa?

Hải Vô Tâm cười nói.

Bạch Vô Song cười nhạt, đi đến bên cạnh Mạc Phàm, làm như không nghe thấy lời Hải Vô Tâm nói.

An Hiểu Hiên không tốt tính như vậy, liếc mắt nhìn Hải Vô Tâm một cái.

- Sau đó thì sao?

- Lúc này mọi người tới, không biết phải đợi tới khi nào mới lên được thuyền, nếu chúng ta quen nhau, thì mọi người không cần phải ở đây đợi, mọi người đi theo tôi, tôi sẽ mang mọi người lên thuyền luôn.

Trong mắt Hải Vô Tâm lóe lên hung ác nham hiểm, nói.

Để An Hiểu Hiên kiêu ngạo một lát đi, đợi dẫn bọn họ lên thuyền, bỏ chút thuốc vào trong rượu, rồi ném hai người này lên giường, anh ta muốn xem hai mỹ nữ này còn thanh cao như vậy không.

- Chúng tôi phải đến Nhật quốc, nhưng không phải ngồi thuyền của anh, bây giờ anh có cút không.

An Hiểu Hiên không khách sáo nói.

Cô vừa nói câu này, sắc mặt Hải Vô Tâm lập tức khó coi.
Advertisement
';
Advertisement