Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Trong trang viên, Mạc Phàm để chén trà xuống, trong mắt thu lại tinh quang.

Trong mắt mọi người chớp lóe dị sắc, cũng thở phào một hơi.

Thần thức của Mạc Phàm bao phủ toàn Giang Nam, định ra quy củ, cho dù bọn họ đứng bên phía Mạc Phàm, cũng thấy Mạc Phàm gan lớn, quá bá đạo rồi.

- Mạc tiên sinh, có chuyện gì cần chúng tôi làm không?

Bạch Vô Thành hỏi.

Mạc Phàm không trả lời, mà vung tay lên.

5 Trận Văn lóe lên ở ngoài đình, Chu Trường Hoằng tiên phong đạo cốt, Moria toàn thân là nhuyễn giáp long lân đỏ sậm, Ác Linh Vương băng giáp màu đen, Vong Linh Titan hỏa nham giáp, Băng Ma mỹ nữ toàn thân màu lam đi từ trong Trận Văn ra, trên người mỗi người đều tỏa ra khí tức không kém Bạch Vô Thành, thậm chí đám Moria còn mạnh hơn nhiều.

Khí tức bất đồng của mỗi người giao nhau, lập tức khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

- Đều là Tiên Thiên đỉnh phong sao?

Trong thế giới hiện giờ, vì linh khí khô kiệt, một gia tộc, môn phái có một hai Tiên Thiên đỉnh phong, đã có thể làm vương một phía, vài ba người có thể nổi tiếng cả Hoa Hạ.

Nhưng bồi dưỡng một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, đều hao hết tất cả gia sản, càng không nói đến mấy người, nhiều tài nguyên như thế đều không lấy ra được.

Có một số đại thế gia cất chứa trăm ngàn năm, mới có mấy cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.

Lúc này mới hơn một năm, vậy mà Mạc Phàm dưỡng ra năm cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, cộng thêm Chu Hiệt, Tần Kiệt cùng với A Hào đã bộc lộ tài năng, thì là tám người.

- Bái kiến Mạc tiên sinh!

- Bái kiến chủ nhân!

Mấy người cùng nói với Mạc Phàm.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn mấy người một cái, tiến độ của mấy người chậm hơn hắn nghĩ một chút, cho dù có khí tức của Tiên Thiên đỉnh phong, cũng là vì công pháp phi phàm, tu vi của bọn họ cũng chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, chỉ có Moria là Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhưng mà cũng tạm được.

- Chu Hiệt ở đông, Tiểu Kiệt ở tây, Chu Trường Hoằng ở nam, A Hào ở Bắc, Moria ở đông bắc, Băng Ma ở tây bắc, Titan ở đông nam, Ác Linh Vương ở tây nam, người dám vi phạm giết, không cần đuổi theo, cũng không cần gắng gượng, nơi này có Trận Linh, có Thiên Hỏa khống chế, không phải đối thủ thì dụ đến là được.

Mạc Phàm vung tay lên, tám đóa thiên hỏa xuất hiện, bay vào trong tay tám người.

- Sư phụ, nên xử lý người vào thế nào?

Chu Hiệt hỏi.

- Giao cho tôi xử lý.

Một giọng nói thanh thúy mà từ tính truyền đến.

Giọng nói này vừa vang lên, một thanh niên mặc đồ trắng phiêu phiêu dục tiên đi ra.

Gương mặt hoàn mỹ, khí chất xuất trần khiến người ta không dám nhìn thẳng, đúng là phân thân của Mạc Phàm.

Phân thân này vừa xuất hiện, hô hấp của mọi người bị kiềm hãm.

- Đây là Thần Cảnh hay bán Thần Cảnh vậy?

Khí tức trên người người này rất mạnh, ngay cả tám người kia cộng lại cũng không so được, hoàn toàn như tiên nhân từ trên trời rơi xuống phàm trần, ngoại trừ Thần Cảnh hay bán Thần Cảnh ra còn có thể là gì?

Tám Tiên Thiên đỉnh phong đã đủ đáng sợ, vậy mà còn người lợi hại hơn tọa trấn Giang Nam.

Trên mặt Lam Điệp tràn đầy gợn sóng, cô hoàn toàn lo lắng thừa rồi, Hắc Thị bọn họ luôn chú ý đến Mạc Phàm, nhưng thực ra không biết gì về Mạc Phàm cả.

Cho dù không có Mạc Phàm ở đây, không có Long Tổ che chở, Mạc gia đã vô địch Giang Nam.

- Giang Nam giao cho cậu đó.

Mạc Phàm nói.

- Không thành vấn đề, yên tâm đi chém hết đám người không phục đi, Giang Nam có tôi, vô địch.

Phân thân của Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười như không cười nói.

Tuy chỉ là một câu lạnh nhạt, nhưng khiến lưng người ta phát lạnh.

Có tôi, vô địch, khẩu khí thật lớn.

Mạc Phàm chỉ cười khẽ, gật đầu, không nghi ngờ chút nào.

Phân thân này do năm linh vật luyện thành, Vạn Thiên Tuyệt dùng một phương pháp tàn khuyết không đầy đủ luyện chế mà có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, trải qua hắn dùng tiên pháp rèn luyện lần nữa, phân thân này lại hấp thu tất cả linh khí ở bí cảnh kia, sao có thể không tiến bộ chút nào?

- Đi đi!

- Dạ!

Phân thân của Mạc Phàm và đám Tần Kiệt đáp, đều rời đi.

- Hai chúng ta cũng đi trông coi đi, tôi đến sân bay, lão Hạc ông đến nhà ga.

Tần lão gia tử đứng dậy nói.

Giới nghiêm toàn bộ khu vực Giang Nam, máy bay và xe lửa rất thích hợp cho việc đục nước béo cò vào Giang Nam, dù sao bọn họ sẽ không ra tay với máy bay và xe lửa có rất nhiều người bình thường, hai nơi này để bọn họ trông coi đi.

Ông ta mới đứng dậy, tiếng đùng đùng vang lên trong cơ thể ông ta, không chỉ thân thể cao hơn một chút, nếp nhăn trên mặt cũng mất đi, mái tóc tuyết trắng cũng biến thành đen, từ một ông già biến thành người đàn ông trung niên, khí tức Tiên Thiên Tông Sư tỏa ra từ người ông ta.

Cọ nhiều linh khí, linh đan, linh trà, công pháp của Mạc Phàm như vậy, bọn họ không thành Tiên Thiên Tông Sư thì đúng là có lỗi với mấy chữ tướng quân khai quốc.

- Giang Nam có hai sân bay, bốn nhà ga, vì sao tôi canh nhà gia, ông canh sân bay?

Lạc Phi bất mãn nói.

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ông ta vẫn đứng dậy, cũng biến thành người đàn ông trung niên, nhưng khí tức cường đại sắc bén hơn Tần lão gia tử tỏa ra từ người ông ta, như bảo kiếm chỉ về phía trời xanh.

- Bởi vì Lạc gia ông mạnh hơn tôi được chưa.

Tần lão gia tử bĩu môi nói.

- Nói như vậy còn tạm được, lão già ông sống vài chục năm, cuối cùng cũng nói thật.

Lạc Phi cười hài lòng nói.

- Bến xe và nhà ga đều gần nhau, vậy giao cho ông hết đấy.

Tần lão gia tử nói.

- Mẹ kiếp, lão Tần, ông đang hố lão tử đấy à.

- Thế ông có nhận hay không đây…

- Lão tử…

Hai người vừa cãi nhau vừa rời đi, đám Lam Điệp, Tôn Huyền Cơ thì không thể cười nổi, khiếp sợ như sóng biển nhào qua từng đợt từng đợt.

Tuy hai lão gia tử không kh ủng bố như phân thân của Mạc Phàm và Moria, nhưng tuổi tác lớn như vậy đã sớm quá thời kỳ tu luyện tốt nhất, vậy mà không chỉ biến thành người đàn ông trung niên, còn đột phá từ Trúc Cơ đến Tiên Thiên, đã đủ khiến người ta khiếp sợ.- Mạc Phàm, bến tàu và bến đò Giang Nam đều giao cho Bạch gia tôi đi.

Bạch Vô Thành do dự một lát nói.

- Ông đang bị thương, không cần phải làm gì đâu, ở Mạc gia tôi đợi là được, ông đi tìm Tiểu Ngọc, em ấy sẽ chữa vết thương cho ông, tôi đã sắp xếp đường thủy rồi, không cần bố trí nhân thủ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bạch Vô Thành một cái nói.

Bạch Vô Thành bị thương không nhẹ, đã thương tổn đến Bạch Đồng Tử, tuy Bạch Vô Thành luôn đè ép, nhưng có thể thoát khỏi mắt y tiên bất tử hắn sao.

- Tiểu Ngọc có thể chữa khỏi Bạch Đồng Tử của tôi sao?

Bạch Vô Thành hỏi.

Ông ta định nhờ Mạc Phàm ra tay, chữa trị cho mắt ông ta.

- Tiểu Ngọc là đủ rồi, nếu thái độ của ông không tốt, có khả năng không đủ.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn dạy y thuật cho Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Tiểu Khương Nguyệt, bất luận là ai chữa cho Bạch Vô Thành đều được.

- Nhất định thái độ của tôi sẽ tốt.

Mặt Bạch Vô Thành đỏ bừng nói.

Ông ta mắc nợ Bạch Vô Song và Tiểu Ngọc rất nhiều, lại hoài nghi y thuật của Tiểu Ngọc, ông ta ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.

- Đại ca, em mang anh đi tìm Tiểu Ngọc.

Bạch Vô Song liếc nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, nói với Bạch Vô Thành.

Hai người rời khỏi lương đình, đi về phía động thiên.

Trong lương đình chỉ còn lại Mạc Phàm, Lam Điệp, An Hiểu Hiên và Tôn Huyền Cơ.

Đám Lam Điệp nhìn mọi người rời đi, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.

Chắc chắn không thể tránh khỏi đại chiến, nhưng Mạc gia không phải là thịt cá, trái lại thành người bố trí thiên la địa võng, đợi đối phương rơi vào bẫy.

Hỏa diễm đầy trời đã khiến người ẩn nấp khó tiến vào Giang Nam, ở Giang Nam còn mười mấy Tiên Thiên Tông Sư đang đợi, cho dù đến Mạc gia, vẫn còn phân thân Thần Cảnh hư hư thực thực tọa trấn.

Đội hình này, quả thực là quá rung động.

Mạc Phàm bưng chén trà lên, nhìn lướt qua ba người.

- Mọi người tìm tôi có chuyện gì, nói đi.
Advertisement
';
Advertisement