Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Đây là tình huống gì vậy?

Trong giữa sườn núi, mắt người đàn ông kia mở to, khó mà tin nói.

Hai chữ đã phá được Tứ Phương Yết Đế Trận, không cần phải ra tay.

Vì Tứ Phương Yết Đế Trận này, Chính Nhất Giáo bọn họ hao phí tâm huyết rất lớn, mới luyện chế thành công, nếu không sẽ không để mãi ngày hôm nay mới lấy ra.

Nhất là pháp kiếm trong tay Thiên Cơ đạo trưởng, lại càng phế đi 10 năm, là Thiên Tử Kiếm trong truyền thuyết tìm được ở cổ mộ, mới có một kiếm khuynh thiên như vừa rồi.

Nhưng vũ khí mà Chính Nhất Giáo bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ, vậy mà bị Mạc Phàm phá giải được một cách rất nhẹ nhàng.

Cô gái kia khiếp sợ không nói nên lời, ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Sắc mặt đám Thiên Cơ thì càng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.

- Chuyện này…

Bọn họ tưởng rằng một kiếm này có thể chém Mạc Phàm, ai biết lại có kết quả như vậy.

Tứ Phương Yết Để chỉ để lại một câu “Vô Lượng Thiên Tôn”, rồi tiêu sái rời đi.

“Lạch cạch…” Tứ Phương Yết Đế vừa biến mất, ngọc phù bay quanh bốn người bọn họ mất đi sáng bóng, rơi xuống mặt đất, rơi thành mảnh nhỏ.

Trong lòng bốn người co rúm, giống như trái tim bị đao cắt một miếng.

- Mạc Phàm, cậu!

Nói một nửa, Thiên Cơ đạo nhân nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Mạc Phàm tạo pháp ấn, tảng đá trong động dưới chân hắn nhanh chóng dâng lên, thềm đá khôi phục lại như ban đầu, hắn khẽ bay ở trên.

Dùng Tứ Phương Yết Đế Trận đối phó hắn, không thể không nói bốn người này chọn sai đối tượng rồi.

Khi ở Tu Chân giới, hắn dùng y thuật cứu Tứ Phương Yết Đế trên chiến trưởng Thần Ma, vì báo đáp ân cứu mạng của hắn, Tứ Phương Yết Đế để lại một pháp môn trong Tứ Phương Yết Đế Trận cho hắn.

Pháp môn là một số trận pháp, cửa sau trong pháp thuật, vì tránh pháp thuật và trận pháp mình sáng tạo thương tổn người nhà, người sáng tạo ra trận pháp và pháp thuật sẽ để lại pháp môn, khi gặp trận pháp và pháp thuật, chỉ cần khu động những pháp môn này, trận pháp và pháp thuật sẽ không có tác dụng.

Ý Niết Bàn là vô vi, đây là pháp môn Tứ Phương Yết Đế đưa cho hắn, chỉ cần hắn niệm chân ngôn này, Tứ Phương Yết Đế Trận sẽ biến mất.

Khi đối phó Quỷ Vương Bắc Lăng, hắn còn phải ra tay, phá giải trận pháp này, ngay cả tay cũng không cần dùng.

- Các ông còn muốn thử tôi là thật hay giả nữa không?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Thiên Cơ đạo trưởng một cái hỏi.

Miệng Thiên Cơ đạo trưởng cử động vài cái, lúc này mới mở miệng, giống như rất khó nói.

- Không thử, vừa rồi là chúng tôi mạo phạm Mạc tiên sinh, mong Mạc tiên sinh tha thứ.

Tứ Phương Yết Đế Trận đều bị Mạc Phàm phá, cho dù bọn họ muốn thử, cũng phải có bản lĩnh này.

- Vậy quỷ tỉ này, các ông còn muốn không?

Mạc Phàm đưa quỷ tỉ về phía Thiên Cơ đạo trưởng nói.

Thiên Cơ đạo trưởng nhìn thấy quỷ tỉ, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng, chỉ có thể lắc đầu.

- Quỷ tỉ là của Mạc tiên sinh, chúng tôi không dám yêu cầu xa vời.

Nếu lúc này ông ta còn dám muốn quỷ tỉ, nói không chừng Mạc Phàm sẽ khiến ông ta biến mất như Tứ Phương Yết Đế.

Quỷ tỉ để ở chỗ Mạc Phàm trước, đợi về Long Hổ Sơn rồi tính sau.

- Được rồi, nếu các ông từ bỏ quỷ tỉ, vậy thanh kiếm của ông tôi muốn rồi.

Mạc Phàm chỉ thanh kiếm trong tay Thiên Cơ đại nhân, thản nhiên nói.

Bây giờ đám người này không muốn cướp quỷ tỉ, nhưng dù sao cũng có ý cướp quỷ tỉ từ tay hắn, bây giờ đến lượt hắn rồi.

- Mạc tiên sinh, cậu làm như vậy là không được, quỷ tỉ không phải đồ của Chính Nhất Giáo chúng tôi, nhưng thanh kiếm này thật sự là pháp khí của Chính Nhất Giáo chúng tôi.

Sắc mặt Thiên Cơ đạo trưởng thay đổi, vội vàng nói.

Tứ Phương Yết Đế Trận bị Mạc Phàm phá thì không nói, ông ta cũng không muốn mất đi pháp kiếm này.

- Ý của ông là các ông có thể cướp đồ từ tay tôi, nhưng tôi phải tha thứ cho các ông, không làm gì sao?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Mạo phạm hắn mà không để lại gì, nghĩ hay quá nhỉ.

- Chuyện này…

Sắc mặt đám Thiên Cơ đạo trưởng âm trầm bất định.

- Mạc tiên sinh, quả thật vừa rồi là chúng tôi mạo phạm, chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem cậu có phải là Mạc tiên sinh hay không, không có ý gì khác.

Thiên Cơ đạo trưởng vẫn cố gắng giải thích.

Linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, pháp khí cũng vậy, nhất là pháp khí thượng phẩm thì càng ngày càng ít.

Thiên Tử Kiếm trong tay ông ta phải mất 10 năm mới tìm được, sao ông ta nỡ đưa cho Mạc Phàm.

- Không đưa cũng được, vậy tôi phế tu vi của bốn người.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thân thể đám Thiên Cơ lập tức run lên, giống như bị sét đánh.

Nếu những người khác nói như vậy với bọn họ chắc chắn bọn họ sẽ không tin, nhưng Mạc Phàm thật sự có tư cách này.- Nhị sư huynh, nếu Mạc tiên sinh thích thanh kiếm này, anh đưa cho cậu ấy là được.

Huyền Cơ đạo trưởng khuyên.

So với tu vi của bốn bọn họ, một kiện pháp bảo không tính là gì, càng không nói đến một kiện pháp khí.

Thiên Cơ đạo trưởng do dự, hai tay đưa Thiên Tử Kiếm cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm đoạt quỷ tỉ của bọn họ, chắc chắn Chính Nhất Giáo bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, tạm thời để thanh kiếm này trong tay Mạc Phàm vài ngày vậy.

- Nếu Mạc tiên sinh thích, vậy thì cầm lấy đi.

Thiên Cơ đạo trưởng nghiến răng nói.

Một tay Mạc Phàm duỗi về phía Thiên Tử Kiếm, lực hút vô hình sinh ra, trường kiếm bay vào trong tay hắn, ánh mắt hắn phát lạnh theo.

- Lần này nể mặt vị cô nương kia, tôi không giết các người, nhưng nếu có lần sau, sẽ như thanh kiếm này.

Hắn nói xong tay chấn động, Thiên Tử Kiếm bị cắt thành từng mảnh từ tay Mạc Phàm.

“Keng keng…” Một thanh kiếm pháp khí Chính Nhất Giáo hao phí 10 năm mới tìm được, hóa thành mảnh nhỏ rơi lên trên thềm đá.

Vị đạo sĩ này vốn dung túng Quỷ Vương Bắc Lăng, lại có ý đồ cướp quỷ tỉ trong tay hắn.

Nếu thực lực của hắn không đủ, không chỉ quỷ tỉ bị cướp đi, còn bị bọn họ giết diệt khẩu.

Nếu không phải cô gái kia có tấm lòng thiện lương, đám đạo sĩ này ở Loạn Tàng Sơn luôn đi.

Sắc mặt Thiên Cơ đạo trưởng lập tức như gan heo để mấy ngày, vô cùng khó coi, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Ông ta đường đường là trưởng lão của Chính Nhất Giáo, lại bị một tên tiểu tử hủy pháp khí trước mặt nhiều người như thế.

- Mạc…

Không đợi ông ta phát tác lửa giận, liền bị đám Huyền Cơ giữ chặt.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh khoan hồng độ lượng, ngày khác Chính Nhất Giáo chúng tôi sẽ đến cửa giải thích, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi rời đi trước.

Huyền Cơ cười nói.

- Đi đi.

Mạc Phàm không để ý đến Thiên Cơ đạo trưởng, nói.

Đám Huyền Cơ như được đại xá, kéo Thiên Cơ đạo trưởng nhanh chóng rời đi.

Cô gái nhìn Mạc Phàm vài lần, lúc này mới hơi cúi người với Mạc Phàm lưu luyến không rời đuổi kịp đám Huyền Cơ.

Người của Chính Nhất Giáo vừa đi, hắn nhìn thoáng qua trận pháp trên trời và quỷ vật đầy núi đồi.

Một pháp ấn đánh vào trong quỷ tỉ, trận pháp trên bầu trời nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một chấm đen rơi từ trên bầu trời nhập vào trong quỷ tỉ.

Trên quỷ tỉ, hai mắt đầu quỷ sáng lên.

Mạc Phàm mở miệng niệm thần chú, quỷ tỉ lập tức bay đi.

Một đạo ánh sáng bắn từ trong quỷ nhãn ra, chiếu lên trên mặt đất, hình thành một vòng tròn không đáy.

Ngay sau đó thần thức của Mạc Phàm như thủy triều lao nhanh mà ra, chỉ trong chốc lát đã bao trùm Loạn Tàng Sơn bên trong.

- Tất cả quỷ vật ở Loạn Tàng Sơn tiến vào trong quỷ tỉ, nếu không, diệt!

Những quỷ vật này vốn không thuộc về nơi này, không ở đây thì tốt hơn.

Những quỷ vật này nghe thấy lời Mạc Phàm nói, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chưa tới một giây, quỷ vật như thủy triều chạy vào hắc động không đáy.

Vừa vào hắc động, những quỷ vật này liền biến mất không thấy.

Nửa tiếng sau, Mạc Phàm phóng thần thức quét một vòng trong Loạn Tàng Sơn, xác nhận không còn quỷ vật tồn tại, hắn mới cất quỷ tỉ đi.

Hắn nhìn thoáng qua quỷ tỉ, cười nhạt.

- Bây giờ đến lúc về Giang Nam rồi.
Advertisement
';
Advertisement