Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Vẻ mặt mỹ nữ mặc trang phục công sở hơi đổi, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái, sau đó khôi phục như thường.

- Đồng chí cảnh sát, cô có ý gì đây, cô đang hoài nghi thân phận của tôi à?

Mỹ nữ mặc trang phục công sở bất mãn hỏi.

- Mời cô lấy chứng minh thư và tài liệu về huấn luyện ra đây.

Nữ cảnh sát lạnh lùng nói.

Mỹ nữ mặc trang phục công sở này không giống giáo viên, trái lại giống tiểu tam thì không nói, dị ứng hải sản không phải sùi bọt mép, hơn nữa nếu dị ứng mà uống sữa thì không có tác dụng gì, tuy cô là cảnh sát, nhưng vẫn biết chuyện cơ bản đó.

Nếu là trúng độc, trái lại uống sữa còn có tác dụng, sữa có thể trung hòa một phần độc tố.

- Vậy mà cô hoài nghi thân phận của tôi, đây là chứng minh thư và tài liệu của tôi, cô xem đi, nhưng tốt nhất là cô nên nhanh lên, nếu chậm trễ đứa nhỏ này, cho dù cô là cảnh sát thủ đô, tôi cũng khiến cô không chịu nổi, đừng nghĩ là nông dân chúng tôi dễ bắt nạt.

Mỹ nữ mặc trang phục công sở lấy một chồng tài liệu đã chuẩn bị xong, không khách sáo nói.

Mỹ nữ mặc trang phục công sở mới mở miệng, vẻ mặt không ít người xung quanh nhìn nữ cảnh sát thay đổi.

Lúc này ra khỏi nhà ga, phần lớn đều là người từ nơi khác tới thủ đô, hơn nữa đa số là nông dân, thấy nữ cảnh sát gây khó dễ cho mỹ nữ mặc trang phục công sở, lập tức dâng lên ý bảo vệ.

Nhất là mỹ nữ mặc trang phục cổ trang này còn thắt đáy lưng ong, vừa nhìn là biết vưu vật hiếm có, lại càng k1ch thích ý muốn bảo vệ của bọn họ.

- Đồng chí cảnh sát, cô gây khó dễ cho bọn họ làm gì, nhanh để bọn họ đi đi, để bọn họ đưa đứa bé đến bệnh viện, xảy ra chuyện gì, không phải một tiểu cảnh sát như cô có thể gánh vác nổi.

Một người đàn ông nông dân nhiệt tình nói.

- Không sai, đứa bé đã như vậy rồi, cô còn hoài nghi chuyện này chuyện kia, có phải cảnh sát các cô không có một chút cảm thông hay không?

Một lão nhân khác càng tức giận nói.



Chỉ trong phút chốc, một đám người mồm năm miệng mười, đều chỉ trích nữ cảnh sát này.

Mỹ nữ mặc trang phục công sở và đám người đàn ông trung niên nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ đắc ý.

Mỹ nữ mặc trang phục công sở đẩy một đứa bé ở bên cạnh, liếc mắt ra hiệu với đứa bé.

Đứa bé kia lập tức đến bên cạnh cảnh sát, kéo quần áo nữ cảnh sát.

- Cảnh sát tỷ, chị nhanh cho chúng em đi đi, hình như cậu ấy sắp không được rồi.

Hai mắt cô bé nén lệ, tội nghiệp nói, giống như nếu cảnh sát không chịu thả bọn họ đi, cô bé sẽ khóc.

Nữ cảnh sát nhíu mày, không nhìn tài liệu của mỹ nữ mặc trang phục công sở, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, nhìn thoáng qua xung quanh mỹ nữ mặc trang phục công sử.

Cô do dự một lát, nói với bộ đàm:

- Ở đây có đứa bé sùi bọt mép té xỉu, mau gọi xe cấp cứu, ngoài ra phái thêm mấy người tới đây.

Cô vốn hoài nghi mỹ nữ mặc trang phục công sở có vấn đề, lần này càng thêm chắc chắn, bên trong có gì đó mờ ám.

Vì rời đi không chỉ lừa gạt đồng tình, còn bảo đứa bé nói dối.

Nữ cảnh sát nói với bộ đàm, tươi cười trên mặt đám mỹ nữ mặc đồ công sở cứng ngắc.

- Đồng chí cảnh sát, tôi đã đưa giấy chứng nhận cho cô rồi, sao cô còn không tin tôi, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, cô chịu trách nhiệm được không?

Mỹ nữ mặc trang phục công sở nói.

- Vị nữ sĩ này, xe cấp cứu sắp tới đây rồi, mời cô tránh sang một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Nữ cảnh sát không khách sáo nói.

Sắc mặt mỹ nữ mặc trang phục công sở khó coi, sau đó lùi sang một bên theo ý người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, đi về phía đứa bé kia.

Mỹ nữ cảnh sát thấy người đàn ông đi tới, lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ cảnh giác.

- Vị tiên sinh này, mời ông đợi ở phía sau.

Một tay nữ cảnh sát để lên súng bên hông, nói.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, làm như không nhìn thấy nữ cảnh sát, trong mắt chớp lóe hắc quang, ngón tay chỉ đứa bé sùi bọt mép trên đất.

- Hình như đứa bé này không sao, mọi người có thể cho chúng tôi đi qua chưa?

Người đàn ông gầy khô cười như không cười nói, giọng nói khàn khàn mang theo lực lượng không hiểu.

Vừa rồi đứa bé ngã trên đất còn sùi bọt mép, toàn thân không ngừng giật giật, theo lời nói của người đàn ông gầy khô, cậu bé đứng dậy lau khóe miệng, tuy vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi, nhưng quả thật giống không sao.

Không chỉ đứa bé này, nhân viên bảo vệ đi cùng nữ cảnh sát kia giống như trúng Mê Hồn Thuật, chủ động tránh sang hai bên.

- Bên này có thể ra khỏi nhà ga, mời mọi người lấy giấy tờ theo trình tự.

Một người đàn ông trong đó ấn bộ đàm nói.

- Đây là điểm ra, bệnh của đứa bé kia đã không có gì đáng ngại, không cần phải phái người và xe cứu thương tới.

Giọng nói gượng gạo như trong phim kinh dị, bị quỷ hồn khống chế vang lên, nghe làm toàn thân người ta không thoải mái.

Những người vào và ra ga đều nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ, không hỏi nhiều muốn đi khỏi ga.

Người đàn ông gầy khô cười khẽ, vẫy tay với mỹ nữ mặc trang phục công sở, đại hán áo đen và mấy đứa bé.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Vẻ mặt một đám người mờ mịt đi ra ngoài.

Vẻ mặt nữ cảnh sát kia cũng ngẩn ra, giống như bị khống chế.

Nhưng đúng lúc này, thiên châu cô luôn đeo trên ngực bỗng sáng lên, lạnh lẽo đột nhiên truyền vào, kéo cô khỏi u mê.

Cô nhìn mỹ nữ mặc trang phục công sở và người đàn ông gầy khô dẫn đám đứa bé kia đi ra ngoài thì nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Sao những người đó lại như vậy?

Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, liền không do dự rút súng ra, họng súng chĩa về phía người đàn ông trung niên gầy khô.

- Đứng lại, còn dám đi về phía trước một bước, tôi sẽ nổ súng.

Những người đó như tượng gỗ tiếp tục đi về phía trước, chỉ có người đàn ông trung niên là nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ, dừng lại, nhìn nữ cảnh sát với vẻ nghi ngờ, không để ý đến họng súng kia.

Ông ta đã thi triển pháp thuật linh hồn với những người ở đây, vậy mà nữ cảnh sát này tỉnh lại rất nhanh.

- Pháp khí sao?

Người đàn ông gầy khô cười hỏi.

Cảnh sát mỹ nữ nhíu mày, nhìn thoáng qua ngực mình.

Viên thiên châu này là khi cha cô đi Tây Tạng, cầu về cho cô, nghe nói là tốt nhất trong Cửu Nhãn Thiên Châu, nghe nói còn được Lạt Ma ở tự lý thêm 10 năm, có thể chắn tai họa tị nạn.

Xem ra những người kia bị khống chế, cô không sao là do thiên châu này.

- Xoay người lại, giơ tay lên, nếu không tôi sẽ nổ súng.

Nữ cảnh sát kêu lên.

- Nổ súng, cô cảm thấy có tác dụng với đại sư như tôi sao, cô đã không chịu khống chế, vậy cô đi chết đi.

Trong mắt người đàn ông gầy khô lóe lên tàn nhẫn, nghiêng đầu, ngón tay khẽ búng ra, một đạo hắc quang mắt thường không thể thấy bay về phía cảnh sát mỹ nữ.

Hắc quang này còn chưa đến trước người cảnh sát mỹ nữ, cảnh sát mỹ nữ liền cảm thấy thân thể căng thẳng, giống như bị cái gì định trụ, vẻ bối rối hiện lên trên mặt cô.

Lúc trước cô từng nghe nói, thủ đô có rất nhiều dị sĩ tài ba.

Không cần nghĩ cũng biết, cô gặp phải cao thủ thuật pháp rồi.

- Lần này xong rồi, còn là xử nữ đã bị giết.

Cảnh sát mỹ nữ nhắm mắt, không cam lòng nghĩ.

Lúc hắc quang sắp đến chỗ cô, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Lá gan không nhỏ đâu, dám ngự quỷ giết người vào ban ngày ban mặt.
Advertisement
';
Advertisement