Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cùng lúc đó, trong trang viên Long Hoa Hội, bỗng nhiên sắc mặt Dạ Vô Nhai thay đổi.

- Hội trưởng Dạ, làm sao vậy?

Tu La nhận thấy được sắc mặt Dạ Vô Nhai thay đổi, nhíu mày, tò mò hỏi.

Dạ Vô Nhai không hé răng, ấn ký chỗ mi tâm sáng lên, trong chớp mắt phù văn nguệch ngoạc đầy khắp mặt ông ta.

Ngay sau đó, một bia đá to bằng lòng bàn tay bay từ trong mi tâm ra, trôi nổi trước người ông ta.

Tấm bia đá vừa xuất hiện, hào quang màu vàng tăng vọt, nhanh chóng biến thành to như một người, văn tự đã bị mài mòn không thấy rõ bên trên cũng sáng lên.

Tu La nhìn thấy tấm bia đá này, trước mắt sáng lên, tham lam xuất hiện bên trong.

- Bia Địa Giới?

Địa mạch thủ đô nằm trong tay Long Hoa Hội, mà bia Địa Giới là pháp bảo khống chế địa mạch chi lực.

Tuy bia Địa Giới không thể so được với ngọc tỷ Truyền Quốc khống chế cả địa mạch chi lực Hoa Hạ, nhưng cũng là pháp bảo vô số người mơ ước.

Dù sao bia Địa Giới khống chế không phải nơi khác, mà là thủ đô Hoa Hạ, là nơi đặc biệt nhất ở Hoa Hạ.

- Lúc này Dạ Vô Nhai lấy bia Địa Giới ra làm gì?

Tu La nhíu mày, trầm giọng nói.

Anh ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hai tay Dạ Vô Nhai vũ động, chín pháp ấn nhanh chóng thành hình.

- Cửu Long tới, trấn!

Ông ta khẽ quát, giọng nói như lôi đình nổ tung trên thiên không.

Tay của ông ta, tính cả chín pháp ấn cùng vỗ lên bia Địa Giới.

Xung quanh, chín ngọn núi cùng chuyển động, tựa như tuyết lở động đất.

“Rống…” Chín con rồng rống lên, linh khí tràn đầy như rồng tỏa ra từ chín ngọn núi, vòng quanh từ tay Dạ Vô Nhai đến bia Địa Giới.

Dưới lực lượng khổng lồ, không gian xung quanh đều không ngừng run rẩy, giống như không thể chịu được lực lượng này.

- Chú Dạ, đây là?

Tiêu Vấn Triều đứng ở một bên nheo mắt lại, hỏi.

- Một tiểu tử không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Sắc mặt Dạ Vô Nhai nghiêm trọng, trầm giọng nói.

Lúc này phía dưới tấm bia đá, phù văn màu lục đang áp chế dưới hào quang màu vàng, chậm rãi lan tràn lên trên.

Trong phù văn màu xanh b ắn ra một đạo quang, hư ảnh của Mạc Phàm xuất hiện phía trước tấm bia đá.

Mạc Phàm nhìn lướt qua đám Dạ Vô Nhai, thản nhiên nói:

- Không biết tự lượng sức mình, tôi thấy không biết tự lượng sức mình là các người mới đúng, Dạ Vô Nhai.

Dạ Vô Nhai không chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, còn cố ý tới tặng lễ, vậy hắn cũng nên đáp lễ mới phải.

Dạ Vô Nhai dám dùng địa mạch chi lực trước mặt hắn, vậy thì hắn sẽ lấy luôn cả địa mạch chi lực.

Dạ Vô Nhai nhìn thấy Mạc Phàm, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.

- Mạc Phàm, cậu đoạt Tam Thư và Tam Thánh Bút của chúng tôi, chẳng lẽ còn muốn đoạt bia Địa Giới của chúng tôi nữa?

Dạ Vô Nhai gầm nhẹ nói.

- Các ông đã thua Tam Thư và Tam Thánh Bút, còn tặng lễ cho tôi, mạo phạm tôi, sao tôi lại không lấy đi bia Địa Giới?

Mạc Phàm cười nhạt, hỏi ngược lại.

Nếu Dạ Vô Nhai không phái người đến, tất nhiên hắn sẽ không để ý đến Dạ Vô Nhai.

Nếu mạo phạm hắn, vậy phải trả cái giá thật đắt.

- Mạc Phàm, cậu có thể lấy Tam Thư và Tam Thánh Bút đi, nhưng đừng mơ lấy được bia Địa Giới.

Dạ Vô Nhai nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói.

Nếu Tam Thư là thông báo tuyển dụng của Long Hoa Hội bọn họ, vậy bia Địa Giới là căn cơ của bọn họ.

Nếu căn cơ bị Mạc Phàm lấy đi, Long Hoa Hội bọn họ sẽ danh tồn thực vong.

- Đừng mơ lấy đi sao? Dạ Vô Nhai, ông biết bao nhiêu về bia Địa Giới, ông từng thấy mấy bia Địa Giới, dựa vào cái gì ngăn cản tôi lấy bia Địa Giới đi?

Mạc Phàm cười nhạt, cười khinh thường nói.

Cho đến tận bây giờ, hắn chỉ từng thấy một pháp bảo sơn hà trên Địa Cầu, đó chính là Sơn Hà Ấn của La gia Mạc Bắc.

Ngọc tỷ Truyền Quốc cũng là một cái, nhưng hắn chưa từng thấy.

Mấy thứ này có ít trên Địa Cầu như vậy, Dạ Vô Nhai biết bao nhiêu về thứ này?

Nhưng thứ này ở Tu Chân giới, chỉ là pháp bảo sơ cấp mà thôi, khắp nơi đều có.

Hắn từng có một số pháp bảo sơn hà, cho dù kém nhất cũng mạnh hơn mấy ngàn lần bia Địa Giới này, cho nên hắn biết về pháp bảo sơn hà, tuyệt đối Dạ Vô Nhai không so được.

Hơn nữa nếu Dạ Vô Nhai thật sự dùng được bia Địa Giới, khi hắn đến trang viên Long Hoa Hội, Long Hoa Hội đã không thua thảm như thế.

Phải biết rằng đây là pháp bảo sơn hà, có thể khống chế núi sông một cách dễ dàng.

Nếu ở trong tay hắn, hắn có thể khiến tu sĩ cả thủ đô thần phục.

Dạ Vô Nhai nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kị.

Bia Địa Giới này đã được ông ta dùng 9 vùng sơn địa áp trụ, Mạc Phàm chỉ dựa vào một phân thân, gần như là không thể lấy được.

Nhưng Mạc Phàm đã làm rất nhiều chuyện không có khả năng.

- Mạc Phàm, tôi khuyên cậu lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ khiến cả thủ đô thành đống hoang tàn.

Dạ Vô Nhai trầm giọng nói.

Nếu Mạc Phàm dám cướp đoạt bia Địa Giới, ông ta không ngại dùng bia Địa Giới khiến cả thủ đô bị động đất, biến thủ đô thành đống hoang tàn.

Dù sao so với những người khác, ông ta càng để ý Long Hoa Hội hơn.

Cuối cùng đẩy hết trách nhiệm lên người Mạc Phàm là được.

Khi nói chuyện, ý niệm ông ta vừa động, phía Bắc thủ đô lập tức lắc lư dữ dội, một số tòa nhà lâu nắm sụp đổ rầm rầm.

Từng đạo khe hở to lớn xuất hiện trên mặt đất, lan tràn về phía xa.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.

Dạ Vô Nhai vì lợi ích của Long Hoa Hội mà không tiếc khiến thủ đô động đất, thứ này còn ở trong tay Long Hoa Hội sớm muộn gì cũng là tai họa.

- Nếu đã như vậy, thứ kia càng không thể ở trong tay ông.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Một tay Mạc Phàm vỗ lên trên bia Địa Giới, phù văn màu xanh lập tức lan tràn phía trên.

Vẻ mặt Dạ Vô Nhai ngây ngốc, trong mắt hiện lên điên cuồng.

Ông ta đã lấy thủ đô để ép buộc, vậy mà Mạc Phàm vẫn dám cướp đoạt.

Tay ông ta chấn động, chín đạo khí của từng khu vực vờn quanh bia Địa Giới biến mất vào trong bia Địa Giới.

Mỗi một đạo khí của từng khu vực tiến vào trong, hào quang trên bia Địa Giới sẽ sáng hơn một chút, phù văn màu xanh trên tấm bia đá và bóng dáng Mạc Phàm cũng nhạt hơn chút.

Khi bóng dáng Mạc Phàm sắp biến mất, tinh quang trong mắt Mạc Phàm sáng lên.

- Tế Thiên Địa, luyện Sơn Hà, Địa Giới thuộc về tôi.

Giọng nói vừa vang lên, hai đạo thanh quang nở rộ trong mắt hắn, bắn lên trên bia Địa Giới.

“Răng rắc!” Chín đạo khí hình rồng của từng khu vực giống như thủy tinh bị nghiền nát, hào quang màu vàng tối sầm lại.

Trong chớp mắt thanh quang vây quanh bia Địa Giới, biến mất vào bên trong bia Địa Giới, đơn giản giống như uống nước ăn cơm.

Tay Dạ Vô Nhai đau xót, lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt sửng sốt theo.- Cứ như vậy, bia Địa Giới bị đoạt rồi sao?

Không đợi ông ta hoàn hồn, thanh quang như thủy triều đánh về phía ông ta, Tu La và Tiêu Vấn Triều.

“Bùm!” Ba người như diều đứt dây bay về phía sau.

- Mạc Phàm, tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời!

Dạ Vô Nhai giận dữ hét trong không trung.

Ông ta đi khiêu khích Mạc Phàm, không ngờ không chỉ không khiêu khích được, ngay cả bia Địa Giới cũng mất đi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, thân thể biến mất vào trong bia Địa Giới.

Trên bia Địa Giới chớp lóe thanh quang, biến mất trong không trung.
Advertisement
';
Advertisement