Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cao thủ Nội Kình, bất luận lực lượng tốc độ, người bình thường không thể so sánh được, lực bền bỉ không giống người thường.

Vài đám người, không có ý nghĩa lắm với cao thủ Nội Kình.

- Bây giờ người kia ở đâu?

Mạc Phàm hỏi.

- Tên kia bắt gần trăm thuộc hạ của tôi, bây giờ đang ở Yến Quy Lâu, tôi không qua đó anh ta sẽ giết hết đám thuộc hạ của tôi.

Đường Long cắn răng nói. - A…

Mạc Phàm gật đầu, chẳng trách đường đường là đại lão Đường Long của Đông Hải, uống rượu giải sầu ở trong này, hóa ra gần hết thuộc hạ bị bắt rồi.

- Anh định bảo tôi ra tay cứu người giúp anh sao?

- Không cần Mạc tiên sinh ra tay, chỉ cần Mạc tiên sinh chịu theo tôi một chuyến, tôi sẽ cho Mạc tiên sinh 1000 vạn, thế nào?

Đường Long vươn một ngón tay.

Tuy Mạc Phàm lợi hại, nhưng chưa hẳn là đối thủ của người kia.

Nhưng trên người Mạc Phàm có thẻ của Tần gia, tượng trưng cho gia chủ của Tần gia, cho dù người kia bái vi sư nào ở nước ngoài, chỉ cần muốn về nước phát triển, không thể đắc tội Tần gia.

Bảo Mạc Phàm đi đơn giản là muốn mượn thân phận của Mạc Phàm, tìm một con đường sống cho chính anh ta.

Mạc Phàm nhíu mày, hẳn là bị xem thường.

Hắn cũng không thèm để ý, đúng lúc hắn muốn xem rốt cuộc cao thủ Nội Kình lợi hại bao nhiêu, còn lấy được 1000 vạn.

Ngoài ra coi như Đường Long đã giải quyết mấy phiền phức giúp hắn, thuận tay giúp một chút coi như trả nợ nhân tình của Đường Long.

- Không thành vấn đề.

Mạc Phàm gật đầu nói.

Trên mặt Đường Long lộ ra vui mừng, cảm kích nói:

- Cảm ơn, Mạc tiên sinh, cậu ngồi trước một lát, chúng ta đợi một người, đợi ông ta đến, chúng ta lập tức qua đó.

- Ừm!

Mạc Phàm lên tiếng.

Chỉ một lát sau, cửa ghế lô mở ra, một đám đàn ông cao gầy mặc thường phục đi đến.

Người đàn ông đeo kính râm, bên hông phình lên, hình như mang theo vũ khí.

Người này vừa tiến vào, Đường Long và Nguyệt tỷ vội vàng nhiệt tình nghênh đón.

- Cục trưởng Bành, cuối cùng anh cũng đến rồi.

Nguyệt tỷ lắc lắc vòng eo động lòng người, mời ông ta vào bên trong ngồi.

- Mạc tiên sinh, tôi giới thiệu với cậu, vị này là cục trưởng Bành cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Hải chúng ta.

Đường Long chủ động giới thiệu.

Chuyện này ầm ĩ quá lớn, Yến Quy Lâu của anh ta bị đập, toàn bộ người bên trong đều bị bắt.

Nếu không vì có chuyện mà cầu cục trưởng Bành, anh ta tuyệt đối không khách sáo với cục trưởng Bành.

- Xin chào.

Mạc Phàm hơi gật đầu, tính là trả lời.

Cục trưởng Bành liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khẽ nhíu mày.

Ông ta là cục trưởng cục cảnh sát, ngay cả Đường Long và người phụ nữ của Đường Long lúc này đều phải tôn kính ông ta hơn, tên nhóc này đúng là ngạo mạn.

- Cậu tìm học sinh trung học làm gì, hành động lần này của chúng ta nguy hiểm biết bao nhiêu không phải là cậu không biết?

Đường Long không ngờ phản ứng của cục trưởng Bành lớn như vậy:

- Cục trưởng Bành, anh đừng xem Mạc tiên sinh nhỏ tuổi, nhưng rất lợi hại, mấy tên thuộc hạ cộng thêm A Hào đều không phải là đối thủ của cậu ấy.

- Vậy các cậu không biết hung thủ lợi hại bao nhiêu sao, giống như đám thuộc hạ của cậu, đừng nói mấy người, cho dù là một trăm cũng không đủ để cậu ta đánh, cho dù có súng, trừ phi cậu ra tay trước cậu ta, nếu không chưa nổ súng đã bị cậu ta giết chết rồi.

Cục trưởng Bành nghiêm túc nói.

Ông ta phá án quanh năm, không phải chưa bao giờ gặp cao thủ Nội Kình, cho dù là lão đạo lão luyện còn cầm cả súng cũng không có biện pháp với cao thủ Nội Kình, một học sinh trung học, đi làm con tin cho hung thủ à?

Lúc trước ông ta từng phụ trách bao vây diệt trừ một tội phạm giết người cấp bậc Nội Kình, còn mời hơn trăm cảnh sát võ trang giúp chấp hành nhiệm vụ, kết quả còn chưa bắt được hung thủ kia.

- Lợi hại như vậy sao?

Sắc mặt Đường Long trầm xuống, bị dọa tại chỗ, anh ta còn trông cậy vào cục trưởng Bành mang cảnh sát tới xử lý người kia.

- Thấy Tinh gia trong phim Hỏa Vân Tà Thần chưa, cậu thực sự nghĩ rằng điện ảnh hoàn toàn là tự nhiên nghĩ ra được sao, Hỏa Vân Tà Thần kia là cao thủ Nội Kình, nếu tôi bắn một phát súng, cậu ta có thể tiếp được mà nói, tôi không ngại mang cậu ta đi.

Cục trưởng Bành nâng kính lên, nghiêm túc nói.

- Nói như vậy lần này vô cùng nguy hiểm?

Mặt Đường Long trầm xuống nói.

Bình thường bình tĩnh như anh ta, lúc này cũng bị cao thủ Nội Kình mà cục trưởng Bành nói làm cho hoang mang lo sợ.

- Nếu cậu không tin những lời tôi nói, tôi cũng không có biện pháp, đợi đến nơi cậu sẽ biết.

Cục trưởng Bành nhún vai, không thèm để ý nói.

Mồ hôi lạnh trên trán Đường Long tuôn ra, không ngờ đối thủ lại lợi hại như vậy.

- Cục trưởng Bành, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta có cần mời nhị công tử của Tần gia ra tay không?

Tần Cừu nhị công tử của Tần gia cũng là cao thủ Nội Kình, anh ta không muốn làm phiền nhị công tử, nhưng vì sinh tử tồn vong, nếu người kia lợi hại như vậy, mời một lần cũng không phải không thể được.

- Không cần, tôi đã mời cao thủ, cậu yên tâm đi, không cần mang theo tên nhóc này.

Cục trưởng Bành vẫy tay, mười phần tự tin.

- Hả…?

Hai mắt Đường Long sáng lên, nhưng lập tức lộ ra chút áy náy.

Cục trưởng Bành này không nói sớm, sớm biết thế anh ta đã không mời Mạc Phàm, nếu mời đến, không thể đuổi Mạc Phàm về được.

- Cục trưởng Bành, Mạc tiên sinh cầm thẻ Tần gia chí tôn, còn là thầy thuốc, dẫn cậu ấy đi nói không chừng còn có tác dụng?

Cục trưởng Bành hơi khiếp sợ, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm.

Thẻ Tần gia chí tôn, sao ông ta có thể không biết, chỉ là không ngờ tên nhóc này lại có.

Xem ra chính tên nhóc này là người chữa bệnh cho Tần lão gia rồi.

Nhưng ông ta cũng không để ở trong lòng, thanh danh căn bản vô dụng với loại tội phạm chạy trốn, đi mà nói chỉ có mất mạng.

- Chuyện này nguy hiểm biết bao nhiêu, cậu biết rồi đó, an toàn của cậu ta tôi sẽ cố gắng bảo vệ, nhưng không dám đảm bảo, cậu xem rồi làm.

Cục trưởng Bành không vừa ý nói.

- Ha ha, cảm ơn cục trưởng Bành.

Đường Long vội vàng cười nói.

- Đi thôi!

- Đúng rồi, cục trưởng Bành, cao thủ ông tìm là ai thế, không phải là Đường gia… Đường Long tò mò hỏi.

- Đến đó cậu sẽ biết, có thể đáng tin hơn người cậu tìm nhiều.

Cục trưởng Bành liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.

Mạc Phàm cười, không thèm để ý.

Một con kiến cắn mình, mình còn cần cắn lại sao?

Nhóm người rời khỏi Hoàng Gia Cửu Hào, đi đến Yến Quy Lâu.

Yến Quy Lâu là một sản nghiệp khác của Đường Long.

Nhà hàng không lớn, hoàn toàn là kiến trúc cổ xưa, tổn cộng có chín tầng, ngọn đèn hoa lệ ở bên ngoài làm cho cả tòa nhà chín tầng như tòa bảo tháp, phía trước là quảng trường.

Bởi vì Yến Quy Lâu ở đoạn đường phồn hoa, bình thường vô cùng náo nhiệt.

Nhưng xung quanh đều treo biển ‘Tạm thời nghỉ bán, hôm nay sửa chữa’, cho nên cả tòa lâu như một tòa quỷ lâu, ngay cả đèn cũng không có mấy cái bật.

Ngoại trừ phía trước cửa có mười mấy người đứng ở bên ngoài, xung quanh không có một người.

Đường Long nhìn thấy đám người trước cửa, một người đàn ông trung niên tinh tráng mặc trang phục luyện võ màu trắng, mắt lập tức sáng lên, vội vàng đi tới.

- Long sư phụ, tôi nghe cục trưởng Bành tự tin mời được cao thủ, không ngờ lại là Long sư phụ, có Long sư phụ ở đây, tối nay thật sự không cần lo lắng rồi.

Đường Long cười nói.

Long sư phụ sao?

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, đánh giá Long sư phụ mà Đường Long nói.

Lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ Nội Kình trên Địa Cầu, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Mỗi hơi nhập thể của Long sư phụ đều rất dài, đi vào hết, nhưng khi ra chỉ có sáu phần, hai phần còn lại tràn ra thông qua lỗ chân lông, hai phần giữ lại ở trong người, lưu chuyển theo kinh mạch, sau mấy Đại Chu Thiên, khí này sẽ rơi vào trong đan điền.

Cấp bậc như Trúc Cơ sơ kỳ hắn, nhưng nguyên lý khác hoàn toàn.

Còn thực lực thế nào, phải ra tay mới biết được.

- Nói hay lắm, nói hay lắm.

Long sư phụ cười nhẹ, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng ánh mắt liếc nhìn Mạc Phàm, nhíu mày.

- Đường tiên sinh, cậu mang đứa trẻ này là?
Advertisement
';
Advertisement