Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Yến Sơn, vùng ngoại thành phía Tây Nam thủ đô, là yếu địa chiến lược thời cổ.

Cho dù là bây giờ, trong đó cũng bố trí không ít lực lượng quân sự Hoa Hạ.

Vì nguyên nhân này, bình thường trong Yến Sơn có ít người tới.

Nhưng lúc này gần Yến Sơn không chỉ có đầy người, còn có hơn mười phi cơ trực thăng quân dụng và máy bay chiến đấu đi đi lại lại xung quanh.

Giữa người và phi cơ trực thăng là một vùng đất lõm xuống do đại sơn tạo thành.

Cơ thể cao lớn của Long Vương U Châu cao giống như núi, dài như con sông ở giữa rừng, vảy cỡ bàn tay phiếm hắc quang sắc bén, hai mắt tỏa ra huyết quang, không ngừng gầm thét, khí tức vô cùng hung hãn dập dờn mà ra.

Động vật trong trăm dặm xung quanh, cho dù là cá bơi trong nước, thú trên đất, bay lên trời, hay là động vật và trùng tử trong lòng đất đều run rẩy phủ phục trên đất, giống như gặp được vương của mình.

Không chỉ những động vật này, cường giả xung quanh cũng trợn mắt há miệng.

- Đó là rồng trong truyền thuyết sao?

Tuy bọn họ biết Hoa Hạ có rồng, nhưng nhìn thấy rồng sống tuyệt đối là lần đầu tiên.

- Đúng là khủng khiếp.

Trong mắt không ít người chớp lóe vẻ khiếp sợ, nói.

Con rồng này chỉ ở đó thì đất rung núi chuyển, ý niệm vừa động, có thể hô mưa gọi gió.

Cường đại như vậy, ngay cả vũ khí chiến đấu hạng nặng ở trên trời đã không làm gì được nó, đừng nói đến pháp khí của bọn họ.

Trong vùng đất, trong mắt Long Vương U Châu tỏa ra hung quang, liếc mắt nhìn máy bay chiến đấu ở xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, tựa như nhìn con kiến dưới chân.

Hơn 600 năm, trái lại vũ khí của nhân loại tiên tiến hơn nhiều, nhưng con người cũng yếu đi nhiều.

Xung quanh ngay cả một người Thần Cảnh cũng không có, đúng là khiến nó thất vọng.

Nó vốn định giết mấy cao thủ Thần Cảnh để trút giận cho việc bị nhốt mấy trăm năm, xem ra chuyện này không có khả năng, quá yếu.

Lúc nó đang bực bội, hai chiếc máy bay chiến đấu lượn vòng quanh đầu nó, lông mày nó lập tức nhíu lại.

- Đều cút ra xa chút cho bổn vương, nếu không bổn vương sẽ diệt hết các ngươi.

Long Vương U Châu giận dữ hét.

Giọng nói mới vang lên, một cơn kình phong lập tức lấy nó làm trung tâm, thổi ra xung quanh.

Cây cối trên núi xung quanh giống như mỏi lưng bị gãy hết, hai cái máy bay chiến đấu cũng như diều bị lật, lật mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống ngọn núi.

Trong cabin, sắc mặt hai phi công cấp tinh anh trắng xanh, gần như không do dự nhảy ra, chậm rãi nhảy dù rơi xuống đất.

Hai tiếng “bùm!” thật to vang lên, ngọn lửa phóng lên trời cách ngọn núi không xa, hai máy bay chiến đấu có giá trị hơn mười triệu bị phá hỏng.

Không ít người nuốt nước bọt, sắc mặt thay đổi, không do dự lùi về sau.

Những phi cơ trực thăng và máy bay chiến đấu sắp lao xuống vội vàng bay ra xa, không dám lại gần hơn nữa.

- Chúng ta cũng lùi về sau một chút đi.

Dạ Vô Nhai vẫy tay, một đám người lùi lên một đỉnh ngọn núi.

Long Vương U Châu thấy mọi người lùi lại, trên mặt hiện lên tươi cười đắc ý.

Nó dời mắt, nhìn về phía hai phi công rơi xuống đất.

Không có cao thủ Thần Cảnh để trút giận, lấy hai tên tiểu tử không mắt này phát tiết trước cũng không tệ.

Hai phi công thấy cong rồng lớn như vậy đi tới, trong chớp mắt khuôn mặt không có chút huyết sắc.

Máy bay chiến đấu không chịu nổi một kích của con rồng này, càng không nói đến bọn họ.

“A!” Một phi công trong đó lấy súng lục ra, giống như nổi điên bắn về phía Long Vương.

Đạn bắn vào mặt Long Vương, âm thanh “pằng pằng” vang lên, tia lửa chớp lóe, ngay cả bạch ấn đều không để lại rồi rơi xuống.

- Các ngươi xong rồi, vậy đến lượt bổn vương.

Long Vương U Châu cười khinh thường, long trảo có kích cỡ gần bằng núi nhỏ nâng lên, lập tức trùm lên hết bọn họ.

Long trảo hạ xuống.

“Bùm” một tiếng, trong mắt hai người tràn đầy tuyệt vọng, không có ý nghĩ chạy trốn quỳ trên đất.

Người đàn ông nổ súng do dự, anh ta nhắm chặt mắt lại, họng súng để ở ngay huyệt Thái Dương mình.

Cho dù tự sát cũng tốt hơn bị rồng đè bẹp.

Có không ít người ở xung quanh nhíu mày, nhưng không dám ra tay.

Đó là Long Vương U Châu, yêu thú Thần Cảnh.

Gần trăm năm qua Hoa Hạ chưa từng xuất hiện cao thủ Thần Cảnh, người nào dám ngăn cản người đó sẽ bị giết?

Long Vương U Châu này mới đi ra, ai dám động vào nó thì phải chết.

Không ai ở đây dám ra tay, tất cả đều lựa chọn im lặng.

Long trảo này còn chưa hạ xuống chỗ hai người.

“Bùm bùm!” Hai tiếng lôi vang lên, lôi quang cách trước người hai phi công, hóa thành hai bàn tay to nắm lấy hai người.

Điện quang chớp lóe, hai người được bàn tay to kia kéo ra khỏi phạm vi móng vuốt của Long Vương U Châu, lập tức bay đến một phi cơ trên bầu trời.

Khi hai người trợn mắt, đã ở trong cabin một phi cơ trực thăng.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, giống như đang nằm mơ.

Bọn họ đã chờ chết rồi, một người còn chuẩn bị tự sát, ai biết bọn họ không chết, còn từ mặt đất đến máy bay trong không trung.

Không chỉ hai bọn họ, chiến sĩ trong máy bay trực thăng cũng dụi mắt, hoàn toàn không thể tin được.

Một đám người vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía điện quang, lông mày lập tức nhướn lên.

- Cậu ta là?

Chỉ thấy Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt đi trong không trung.

Rõ ràng là giẫm lên không khí, nhưng không khác gì đi trên mặt đất.

Không chỉ như vậy, Mạc Phàm đến chỗ nào, vân khai vũ tán, nơi đó sẽ là một vùng trời đêm sáng sủa, như thần linh bừng tỉnh nắm giữ khí trời.

Hai điện quang kia nhanh chóng rút về, đến bên cạnh Mạc Phàm, biến thành một thanh điện kiếm, lúc cao lúc thấp bay quanh Mạc Phàm, tựa như đứa bé.

Không chỉ có hai phi công được cứu nhìn Mạc Phàm, mọi người ở đây cũng nhìn theo, trước mắt lập tức sáng lên.

- Mạc Phàm đến rồi.

- Cậu ta là Mạc Phàm sao, thật trẻ tuổi.

Có người nhìn Mạc Phàm, khó mà tin nói.

Tuy Mạc Phàm đánh bại Long Hoa Hội trước, sau đó xuất hiện ở Tử Nguyệt Trai, đã có không ít người nhìn thấy.

Nhưng số người này quá ít so với thế gia, tông phái như mây ở thủ đô.

Cho nên phần lớn mọi người còn chưa gặp Mạc Phàm.

- Chẳng trách tiểu tử này có thể đánh bại Vạn Thiên Tuyệt và Long Hoa Hội, quả thật không đơn giản.Có người hơi bất ngờ, cảm thán.

Long Tộc là thần linh hưng phong bố vũ trong truyền thuyết Hoa Hạ.

Long Vương U Châu này vừa xuất hiện, trong chớp mắt cả thủ đô có mưa rơi xuống.

Mạc Phàm đi đến chỗ nào, mưa của Long Vương U Châu sẽ mất đi, thực lực của Mạc Phàm đã rõ.

- Không đơn giản thì thế nào, ông cảm thấy người có thể giết rồng được sao?

Một người bên cạnh khinh thường nói.

Trong sơn cốc, sắc mặt Long Vương U Châu vô cùng khó coi, giống như không nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

Long Vương U Châu nâng cái đầu to lên, lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm, long trảo giơ lên hạ xuống.

“Rầm!” Trên mặt đất lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện, vết rạn nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, đến chỗ nào chỗ đó đất rung núi chuyển, giống như động đất tuyết lở.

Tiếng ù ù vang lên, vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.
Advertisement
';
Advertisement